Thi Cẩm Ngôn đang nghe điện thoại, thấy Tư Tĩnh Ngọc vào, anh hơi dừng lại, rồi nói: “Được, nhất định tôi sẽ đến.”
Dứt lời, anh cúp điện thoại, đi tới nhìn Tư Tĩnh Ngọc. Tuy cô cố gắng biểu hiện bình thường nhưng vành mắt của cô vẫn còn hơi đỏ. Anh nhíu mày không hỏi gì, chỉ im lặng nhìn cô dịu dàng đút cơm cho Tân Tân. Dỗ Tân Tân ăn xong, cô dọn cơm cho anh ăn.
Ăn cơm xong, Tân Tân tiếp tục vẽ, Thi Cẩm Ngôn cầm hộp cơm đi cùng Tư Tĩnh Ngọc vào nhà vệ sinh rửa. Vào trong nhà vệ sinh, Thi Cẩm Ngôn muốn rửa hộp cơm, đến khi anh rửa xong, cô mới nhìn anh cười.
Thi Cẩm Ngôn nói: “Lớp trưởng của em gọi điện thoại mời anh cuối tuần đi họp lớp em, anh đồng ý rồi.”
Tư Tĩnh Ngọc: “Cái gì?”
Thấy bộ dáng ngớ người của Tư Tĩnh Ngọc, Thi Cẩm Ngôn liền xoa vuốt tóc cô, “Thời đại học, anh và các bạn cùng lớp em chơi với nhau khá vui vẻ.”
Thi Cẩm Ngôn quyết định: “Bây giờ em đồng ý lại là được!”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Tư Tĩnh Ngọc thở dài, không biết tại sao Thi Cẩm Ngôn lại muốn đi họp lớp. Cô mím môi, vừa định nói gì đó liền nghe thấy Thi Cẩm Ngôn nói: “Anh muốn đi biện minh cho em.”
Biện minh cái gì?
“Anh biết, sau khi tốt nghiệp, bọn họ luôn chửi em là…” Ba chữ “kẻ thứ ba” quá khó nghe, Thi Cẩm Ngôn cảm thấy nói ra miệng chính là hạ thấp Tư Tĩnh Ngọc.
“Không sao cả, em không thèm để ý đến chuyện đó đâu.”
Cô thật sự không để ý những tiếng xấu này. Người hiểu cô đến cùng cũng sẽ hiểu cho cô. Còn người không hiểu cô mà lại không có quan hệ gì với cô thì cô cần gì phải giải thích.
Không ngờ thái độ của cô hời hợt như thế này, Thi Cẩm Ngôn trịnh trọng nói: “Anh để ý.”
Tư Tĩnh Ngọc ngây ngẩn cả người.
Anh để ý!
Một câu nói này đã thể hiện hết được tình yêu của anh dành cho cô. Anh không hề muốn cô chịu một chút uất ức nào.
Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, cô cảm thấy… có một số việc, thật sự không cần phải giải thích rõ.
Thấy cô còn muốn nói, Thi Cẩm Ngôn bước lại ôm cô, “Em đừng nói gì nữa, để anh ôm em một cái nào.”
Tư Tĩnh Ngọc nghe lời im lặng, Thi Cẩm Ngôn tiếp tục: “Ngày hôm đó, em chỉ cần ăn mặc thật xinh đẹp đi thôi, còn lại đều để anh sắp xếp, được không?”