Tất cả mọi người đều hồi hồn, nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn.
Trương Đại Hống chợt vỗ đầu mình một cái, “Tôi nói mà, phòng họp này rất khó đặt, vậy mà cậu lại đặt được, thì ra cậu là ông chủ khách sạn này.”
Tư Tĩnh Ngọc cũng nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn. Năm cô từ nước ngoài trở về cô muốn mua lại khách sạn này. Khi đó cô còn trẻ, có thực lực có tài lực nên muốn giữ lần đầu tiên của mình lại. Quản lý gọi điện thoại cho ông chủ, ông chủ chỉ nói một câu: “Không bán”.
Tư Tĩnh Ngọc không hề ngờ ông chủ khách sạn lại là Thi Cẩm Ngôn.
Lúc đó, công ty của anh mới vừa khởi bước, anh lại vừa dồn tiền đi mua nhà cưới thì lấy đâu ra tiền mua khách sạn?
Cô đang suy nghĩ thì nghe Thi Cẩm Ngôn nói với cô: “Lúc đó quản lý nói với anh là có người ra giá cao mua lại khách sạn chứ không nói người mua là em, nên anh mới dứt khoát từ chối.”
Nếu anh biết người mua là cô thì anh sẽ biết trong lòng cô cũng có chỗ cho anh.
Hành động này của Thi Cẩm Ngôn lại làm cho Tư Tĩnh Ngọc cảm động.
Mọi người trong phòng quay lại nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhanh chóng hoàn hồn, “Thi Cẩm Ngôn, khách sạn này là của anh, anh muốn sửa cái gì mà không được. Rõ ràng là anh làm giả thông tin! Vì muốn tẩy trắng cho Tư Tĩnh Ngọc mà anh phải nhọc lòng đến thế à?”
Vành mắt của cô ta đỏ lên, cơ thể run nhè nhẹ, nhìn giống như bị người ta ức hiếp.
Tới tận lúc này rồi mà Bạch Nguyệt vẫn còn ngụy trang. Có một vài người bị cô ta lừa, ánh mắt nói rõ không tin Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc. Hoàng Tịnh Tịnh nhìn mà cảm thấy thăng bằng lại. Thấy chưa, chẳng trách cô ta bị lừa lâu như vậy, thật sự là do lòng dạ của Bạch Nguyệt quá sâu!
Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu lên, cười gằn, “Tôi vốn định chừa cho cô chút mặt mũi, nhưng cô không chịu thừa nhận, vậy thì đừng có trách tôi.”
Nghe những lời nói của anh, Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy khủng hoảng. Bởi vì cô ta yêu anh, quan tâm anh, nên mới hiểu tính tình của anh. Anh là một người làm việc gì cũng rất cẩn thận chặt chẽ, không phải là một người chỉ nói mạnh miệng. Nếu anh nói như vậy thì chắc chắn anh có chứng cứ.
Lúc này, quản lý bước lên, mở lại video giám sát.
Hình ảnh trên video rất mơ hồ, có thể thấy là video cũng lâu rồi, khách sạn không giống như bây giờ, nhìn có nét đơn sơ.
Lúc đầu không có ai, một lát sau, Bạch Nguyệt dìu Tư Tĩnh Ngọc vào trong phòng.
Sau đó, cô ta đi vào phòng đối diện.
Mặt của Bạch Nguyệt lập tức trắng bệch.
Mọi người không hiểu ra sao, có người nói: “Trước đây, Tư Tĩnh Ngọc uống say, Bạch Nguyệt dìu cô ấy vào phòng là đúng mà. Hơn nữa, lúc đó Bạch Nguyệt thật sự ở phòng đối diện một đêm.”
Thi Cẩm Ngôn không nói gì, chỉ nhìn video giám sát.