Khoảng hai mươi phút sau, Thi Cẩm Ngôn xuất hiện. Rõ ràng là anh hơi hoảng hốt, còn có chút thấp thỏm, không yên lòng.
Anh đi tới phòng của Tư Tĩnh Ngọc, sau đó đẩy cửa vào.
Cửa phòng không khóa, mà lúc anh đi vào cũng quên khóa cửa phòng.
Camera không quay tới bên trong phòng nhưng mọi người đều biết bên trong có chuyện gì. Đúng lúc này, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, Bạch Nguyệt xuất hiện.
Cô ta lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng Tư Tĩnh Ngọc, nhìn cảnh tượng bên trong. Sau đó, cô ta đóng cửa phòng lại. Cô ta lui sang một bên, đứng đó khoảng hơn hai mươi phút mới quay về phòng mình.
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Rõ ràng cô ta thấy Thi Cẩm Ngôn đi nhầm phòng, rõ ràng cô ta thấy hai người đó ở bên nhau, nhưng cô ta không nói một lời nào mà đợi sáng hôm sau dẫn người vào bắt gian…
Rốt cuộc là vì sao?
Vì sao vậy?
Bạch Nguyệt ngây người.
Bởi vì cô ta không cam lòng!
Bởi vì cô ta muốn có một suất ra nước ngoài!
Tuy Thi Cẩm Ngôn đã nói sẽ nhường cho cô ta đi nước ngoài. Nhưng có một lần, cô ta nghe cố vấn học tập và Thi Cẩm Ngôn nói chuyện, cố vấn học tập nhất quyết không đồng ý.
Sau đó, cô ta nghĩ đã không chiếm được tình yêu của Thi Cẩm Ngôn thì nhất định phải chiếm được một suất học kia.
Vì vậy, cô ta dàn xếp một màn này để Thi Cẩm Ngôn hoàn toàn nhường suất ra nước ngoài cho cô ta, để Tư Tĩnh Ngọc áy náy, rồi cho cô ta một số tiền…
Đúng vậy, cô ta đã đi tìm Tư Tĩnh Ngọc đòi một số tiền, cô ta chưa từng nói chuyện này với ai cả.
Cô ta thích Thi Cẩm Ngôn nhưng không muốn mọi người nghĩ rằng cô ta bỏ Thi Cẩm Ngôn để ra nước ngoài. Cô ta muốn tất cả mọi người nghĩ rằng Thi Cẩm Ngôn có lỗi với cô ta, cô ta đau lòng gần chết mới bỏ ra nước ngoài.
Lúc đi, cô ta không hề nghĩ sẽ quay lại bên cạnh Thi Cẩm Ngôn. Bởi vì dù cô ta có thích anh thì cô ta cũng không muốn sống cuộc sống khổ sở cùng anh.
Ở cùng phòng ký túc xá với Tư Tĩnh Ngọc bốn năm khiến cô ta vô cùng khát khao giàu có. Nhưng có ai ngờ cuộc sống ở nước ngoài không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô ta. Sau khi tốt nghiệp, cô ta không tìm được việc làm. Bởi vì theo sự phát triển của thời đại, ngành học của cô ta không còn được xem trọng…
Vậy mà, Thi Cẩm Ngôn không ra nước ngoài học lại ngày càng tốt lên. Thậm chí, dựa vào cố gắng của bản thân, anh đã trở thành một quý ông giàu có.
Bạch Nguyệt hối hận!
Nếu như năm đó cô ta không ra nước ngoài, nếu như cô ta không thiết kế một màn đó thì e rằng sau khi tốt nghiệp, Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc đã sớm mỗi người đi một ngả rồi. Chỉ cần cô ta kiên trì ở bên cạnh Thi Cẩm Ngôn…
Lúc này, khi sự thật được phơi bày, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cô ta cảm thấy như bị ai đó tát bôm bốp lên mặt. Cô ta siết chặt tay, cắn môi, căm tức nhìn Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc. Một lát sau, hai chân cô ta mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế.