Lúc học cấp 3, hai người này vừa gặp là đã đấu đá, cả mấy người nhóm bọn họ đều bị dọa đến ám ảnh.
Tô Ngạn Bân quay đầu nhìn Trang Nại Nại, định bảo cô lui một bước, đừng đối chọi gay gắt như vậy, nhưng sau đó lại đột nhiên ý thức được…
Ấy?!
Vừa rồi Tả Y Y nói cái gì?!!
Cho dù cô là Cố Khuynh Nhan??
Tô Ngạn Bân nhìn thẳng vào Trang Nại Nại, kinh ngạc y như gặp ma, lắp bắp nói: “Cô… cô… cô… cô…”
Không có sự ám chỉ của Tư Chính Đình, cô vốn chẳng dám nói ra thân phận của mình, nhưng bây giờ Tả Y Y đã nói thế rồi, cô cũng sẽ không phủ nhận.
Trang Nại Nại cười tủm tỉm nhìn Tô Ngạn Bân: “Vì thế, Tô Ngạn Bân, cảm ơn anh nhé. Ừm, tình địch của tôi ở kia kìa, chẳng phải anh muốn đề phòng tình địch thay tôi sao? Vậy thì mời anh đuổi cô ta đi!”
Tô Ngạn Bân: “...!!!!!!!!”
Anh ta cảm thấy mình bị doạ hỏng có được không?
Cô có thể đừng cười kiêu ngạo như vậy không?
Tô Ngạn Bân há to mồm thành hình chữ O, nhét vừa được cả một quả trứng gà.
Tả Y Y bị đoạn đối thoại quái đản của hai người khiến cho chẳng hiểu ra sao, nhưng Tả đại tiểu thư từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, dù không hiểu cũng chẳng hạ mình đi hỏi. Vì thế, thấy Trang Nại Nại tiến lên muốn vào trong, cô ta lập tức đưa tay ra ngăn Trang Nại Nại lại rồi đi trước vào phòng.
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại không chịu yếu thế, theo sát ngay đằng sau.
Tả Y Y vốn định vào phòng phải lấy lại khí thế rồi mới nói chuyện với Tư Chính Đình, nhưng thấy Trang Nại Nại cũng theo vào, sợ yếu thế nên cô ta vội vàng đi về phía Tư Chính Đình.
Trời đã tối, trong phòng nóng hầm hập, mấy người ngồi đánh bài bên cạnh đang bốc bài.
Lưu Bính Hàng vừa bốc vừa nhìn ra phía cửa: “Thằng nhóc Tiểu Bân Bân đi vệ sinh lâu thế mà còn chưa về, có bị bệnh không thế!”
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Tư Chính Đình: “Đình Lão Đại, lại chơi vài ván đi? Thua thì tính vào Tô Ngạn Bân, thắng coi như là của cậu!”
Nói là chơi nhưng suy cho cùng cũng chỉ muốn kéo Tư Chính Đình ra giải sầu.
Nhưng trả lời anh ta chỉ là cái liếc mắt lạnh nhạt của Tư Chính Đình, anh hờ hững nói: “Mọi người chơi đi.”
Quanh người anh tản ra hơi thở người khác chớ đến gần, khiến Lưu Bính Hàng cũng không dám nói gì nữa.
Lưu Bính Hàng và mấy người bạn nhìn nhau, thở dài.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Tả Y Y bước vào trước. Cô ta đi thẳng đến chỗ Tư Chính Đình, đến nơi liền thả túi xuống bàn uống nước trước mặt anh, nhỏ nhẹ chào một tiếng: “Anh Đình…”
Cả nhóm Lưu Bính Hàng lập tức nổi da gà khắp người.
Tả Y Y lại hồn nhiên không để tâm tới, đang định ngồi xuống cạnh Tư Chính Đình thì nghe thấy anh đột nhiên hỏi: “Ai cho cô ngồi đây?”
Tư Chính Đình vốn cũng chẳng để ý đến những chuyện xảy ra xung quanh. Nhưng ngay khi Trang Nại Nại vừa bước vào, anh liền nhạy cảm nhìn về phía cô. Tâm trạng vất vả lắm mới bình ổn được lại xao động.
Bình thường, tốt xấu gì anh cũng để cho Tả Y Y chút thể diện, nhưng lúc này anh lại cảm thấy nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Giọng điệu lạnh lùng thờ ơ, không hề nể tình khiến cho Tả Y Y khựng lại tại chỗ, ngồi không được mà đứng cũng chẳng xong!