Trương Trác ở trong phòng cấp cứu cả đêm, lúc này đầu óc đã choáng váng, không khống chế được hành vi nữa.
Thấy Lâm Hi Nhi, mắt anh ta liền sáng lên.
Trước đây Trương Trác ngoại tình cũng có một phần nguyên do là vì Lâm Hi Nhi có thai nên trở nên xấu xí.
Vì lúc mang thai, Lâm Hi Nhi không bồi bất cứ mỹ phẩm dưỡng da gì nên làn da trở nên ngăm đen, lại còn béo lên mười cân, trồng xấu đi nhiều.
Nhưng sau này ly hôn với Trương Trác, cô buồn bã nên sụt mất năm cân, lại một mình chăm con, vất vả kiếm tiền, nên lại gây thêm năm cần nữa.
Hơn nữa, Lâm Hi Nhi một lòng muốn sống những ngày tốt đẹp vì đã chịu tổn thương trong cuộc hôn nhân trước đó nên cũng cởi mở hơn nhiều. Vì thế, sau một năm, cô trắng ra, trở nên xinh đẹp hơn.
Thấy Trương Trác, Lâm Hi Nhi cau mày, nhưng anh ta lại vội tiến lên, tóm chặt tay cô: “Hi Nhi, Hi Nhi...”
Trương Trác gọi tên cô mà giọng như sắp khóc lên, chẳng khác gì một đứa trẻ, vì cảm giác này quá quen thuộc. Nhưng Lâm Hi Nhi lại chẳng muốn liên quan gì đến anh ta nữa nên hai người mới xô xô kéo kéo nhau ở đây.
Lâm Hi Nhi tuyệt đối không ngờ kẻ thứ ba này lại xông ra tát có một cái nên ngây ra như phỗng.
Từ lúc Trương Trác ngoại tình, cô vẫn chưa từng khổ sở vì tức. Nhưng khi kẻ thứ ba này mắng cô là hồ ly tinh, Chẳng biết lấy sức từ đầu ra, Lâm Hi Nhi đẩy Trương Trác ra, rồi liền xông lên đánh Thường Hinh Dư.
“Con khốn này, mày mới là hồ ly tinh! Đồ kẻ thứ ba! Phá hoại gia đình người khác!”
Lâm Hi Nhi vừa mắng vừa túm tóc kẻ thứ ba kia rồi dồn sức giáng hai cái tát xuống mặt cô ta.
Thường Hinh Dư muốn phản khác, nhưng Tô Ngạn Bần lại xông lên, “Làm gì thế hả? Trong bệnh viện mà đánh nhau thế này còn ra thể thống gì nữa!”
Tuy nói thì nói vậy nhưng anh ta lại kéo tay Thường Hinh Dư, khiến cô ta chẳng tài nào đánh được Lâm Hi Nhi, tạo cơ hội cho cổ đánh lên mặt cô ta mấy cái nữa mới thôi.
Thường Hinh Dư bị đánh ngu người, đến khi Lâm Hi Nhi buông cô ta ra thì cô ta mới hoàn hồn, khóc toáng lên. Nhưng đang định xông lên, cô ta lại thấy có rất nhiều người vây lại đây.
“Có chuyện gì thế?” Bảo vệ trong bệnh viện cũng chạy đến.
Thường Hinh Dư ôm bản mặt sưng vù, chỉ vào Lâm Hi Nhi: “Kẻ thứ ba, con khốn này quyến rũ đàn ông của người khác!”
Lâm Hi Nhi hít một hơi, sờ lên đôi má bị đánh của mình, cắn môi rồi lạnh lùng nhìn Trương Trác.
Cô không nói gì nữa, chỉ muốn rời khỏi đó.
Nhưng Trương Trác thấy ánh mắt của cô thì chợt nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào giữa bọn họ, chỉ ngây người tiến lên trước, nắm tay Lâm Hi Nhi, “Hi Nhi... anh xin lỗi”
Lâm Hi Nhi dừng bước, chẳng hiểu sao mà nước mắt lại chực trào.
Lúc ly hôn, bọn họ rất gay gắt. Cổ tức Trương Trác, còn anh ta cũng tức việc cố làm ầm ĩ lên, khiến ai cũng biết, làm anh ta mất hết mặt mũi nên bọn họ chia tay nhau trong hoàn cảnh rất khó chịu.
Một cầu xin lỗi muộn màng của Trương Trác khiến Lâm Hi Nhi cảm thấy tâm trạng bị đè nén một năm qua của mình đã được giải thoát.
Lúc này cô mới hiểu, thật ra cô đã sớm từ bỏ Trương Trác rồi, thứ mà cô vẫn đau đáu chỉ là cầu xin lỗi này thôi.