Cúp điện thoại rồi, Thi Cẩm Ngôn mới giải thích với Tư Tĩnh Ngọc: “Đây là bạn học thời cấp ba của anh, bây giờ đang làm cảnh sát ở Bắc Kinh, chắc chắn là có người quen. Em đừng sốt ruột.”
Tư Tĩnh Ngọc khẽ gật đầu.
Năm phút sau, điện thoại của Thi Cẩm Ngôn đổ chuông. Anh và Tư Tĩnh Ngọc tìm một chỗ vắng người, bật loa ngoài lên. Giọng đối phương cực kỳ nghiêm túc: “Là vụ án giết người. Nạn nhân là Trương Trác, chết vào mười một giờ tối qua. Lúc đó, anh ta đang ở cùng với Lâm Hi Nhi, có người còn thấy cô ấy bối rối ra khỏi ngõ. Ngày hôm sau, có người phát hiện ra thi thể, trên hung khí có dấu vân tay của Lâm Hi Nhi, nhân chứng và vật chứng đủ cả.”
“Nếu vậy thì sao chúng tôi đến hỏi, cảnh sát lại không cho chúng tôi gặp?”
“Đây là điều lệ được pháp luật quy định. Trước khi bị phán xử, cô ấy sẽ bị giam giữ nghiêm ngặt. Chỉ có luật sư của cô ấy mới được gặp cô ấy. Hai người không nhờ người giúp, tất nhiên không vào được rồi”
“Vậy cậu có thể...”
“Tôi thì không. Phía Tây Thành vừa được giao cho đội trưởng niệu quản lý. Anh ta là người chí công vô tư, chẳng khác gì cái thùng sắt của đồn cảnh sát, tôi không làm gì được. Tôi biết được những chuyện này vì đồn cảnh sát liên kết với nhau thành hệ thống hết, nhưng cũng chỉ điều tra được những chuyện này, còn phía đồn bên đó thì rất khó nói chuyện.”
Thi Cẩm Ngôn cau mày. Mấy năm qua anh phát triển ở Bắc Kinh nên chắc chắn có mạng lưới quan hệ riêng. Nhưng không ngờ chuyện này lại rơi vào tay Diều Đằng. Anh rất không muốn cô vì chuyện này mà qua lại với Diều Đằng. Nhưng bây giờ cũng chỉ có Diêu Đẳng mới giúp được họ. Thi Cẩm Ngôn cúp điện thoại, lại nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc.
Tư Tĩnh Ngọc đành phải lấy điện thoại ra tiếp tục gọi cho Diệu Đằng.
Lần này, cuối cùng Diệu Đằng cũng nghe máy.
Nghe thấy Tư Tĩnh Ngọc nói, anh ta ngẩn ra, “Hôm nay anh không ở Bắc Kinh, phải năm, sáu giờ tối mới về. Thế này đi, anh sẽ gọi về đồn, em cứ gặp Lâm Hi Nhi trước, những chuyện khác thì chờ anh về rồi nói”
“Vâng”
Thi Cẩm Ngôn có cảm giác bị đè nén không nói được nên lời.
Mình nhờ người khác nhưng chẳng có cách nào, ấy thế mà chỉ một cấu của Diều Đằng đã giải quyết được!
Lúc Tư Tĩnh Ngọc đến cửa đồn cảnh sát lần nữa, thấy nhân viên cảnh sát phụ trách tiếp dân nghe điện thoại rồi chợt đứng thẳng, cung kính đáp: “Vâng!”
Cúp điện thoại, thái độ của cảnh sát đó với Tư Tĩnh Ngọc liền thay đổi một trăm tám mươi độ, “Thì ra là chị dâu! Em đúng là có có mắt không trọng, không nhận ra người nhà! Thật đáng ăn đòn!”
Sau đó cậu ta liền hết sức nhiệt tình bước ra, đưa cô đến ghế ngồi xuống, rồi quay đầu gọi người đưa nước đến.
Thái độ ân cần đến mức này...
Tư Tĩnh Ngọc cười khổ, “Tôi và đội trưởng của các anh không phải...”
“Em biết! Chưa kết hôn thôi! Đội trưởng nếu kết hôn thì chắc chắn sẽ nói với bọn em, em xung hô như thế sớm quá! Chị dâu, chị muốn gặp Lâm Hi Nhi sao? Em đã thông báo rồi, sẽ để chị vào gặp ngay!”