Nghe thế, Trang Nại Nại và Lâm Hi Nhi đều ngây ra. Bà Lâm bị cao huyết áp nên đang phải nằm viện theo dõi, không thể trông Viên Viên nên dạo này Trang Nại Nại vẫn đang trông con bé.
Lúc này, bà Trương gào lên xong thì liền xông về phía Trang Nại Nại, muốn cướp con bé đi. Viên Viên thấy bà ta dữ tợn xông đến thì sợ hãi khóc toáng lên.
Bà Trương chẳng thèm quan tâm, chỉ khăng khăng đòi bế con bé.
Trang Nại Nại vội lui ra sau.
Thấy thế, Tư Tĩnh Ngọc dĩ nhiên không thể bỏ mặc, tiến lên chắn trước mặt Trang Nại Nại, nheo mắt nói với bà Trương: “Bác gái, làm người không thể vô lý như thế được. Bà muốn làm gì thì có thể nói với cảnh sát, đừng có giơ tay giơ chân như thế!”
Bà Trương nghe vậy thì hất hàm, “Tao đòi cháu gái tao! Cảnh sát còn quản lý được chắc?”
Má Lâm Hi Nhi đã sưng vù, cô nghe vậy thì vừa khóc vừa kêu: “Lúc ly hôn, tòa đã phán tối nuôi con rồi!”
“Con của con trai tao sao mà sống với hung thủ giết người được? Hơn nữa bây giờ mày ngồi tù rồi, ai trông Viên Viên? Chẳng nhẽ mày muốn đẩy nó vào trại trẻ mồ côi?”
Trang Nại Nại liên tiến lên, “Tôi trồng!”
“Cô là ai? Cô có tư cách gì mà trông?”
Trang Nại Nại nghẹn lời, bà Trương lại quay sang nói với Lâm Hi Nhi: “Giờ nó không có ba, bà ngoại nằm viện, mẹ ngồi tù, trừ nhà tạo ra thì nó đâu còn người thân khác, dĩ nhiên là phải theo nhà tạo rối, mày nói gì được chứ?”
Lời này của bà Trương thì đúng, dù có ra tòa thì Viên Viên cũng sẽ bị phản giao cho bà nội ruột của con bé nuôi.
Lâm Hi Nhi nghe thế cũng điếng cả người. Cô không ngờ chuyện lại đến nước này, thậm chí cô còn mất cả quyền nuôi con sao?
Không, không thể như thế!
Đúng lúc này, một giọng nam bỗng vang lên, “Ai nói Viên Viên không có người thân khác?”
Mọi người sững sờ nhìn sang, thấy Tô Ngạn Bân sa sầm mặt đi vào, đanh giọng nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Viên Viên. Còn bà cũng đừng có ăn no rửng mỡ nữa! Tôi thấy bà có dư sức như thế thì nên đi tìm hung thủ giết con bà đi!”
Bà Trương tức điên, chỉ tay vào Tô Ngạn Bân mà chửi: “Mày... mày là ai? Mày có quan hệ gì với Viên Viên nhà
tao?”
Người chung quanh yên tĩnh, không ai nói gì.
Bà Trương liền cười lạnh, “Mày không có bất cứ quan hệ gì với Viên Viên cả, dựa vào đầu mà đòi nuôi Viên Viên?”
Tô Ngạn Bân cau mày, “Ai nói không có?”
Nói đến đây, anh nhìn ra xung quanh. Thấy có người đang uống Coca cola ở gần đó, anh bèn đi qua, gỡ nắp lon Coca ra. Sau đó, anh đi từng bước đến trước mặt Lâm Hi Nhi, quỳ gối xuống, giơ thứ trong tay lên, “Hi Nhi, lấy anh nhé!”
Lâm Hi Nhi ngây người!
Tô Ngạn Bần cũng không đợi cô kịp hoàn hồn đã đeo nắp lon Coca cho cô, sau đó đứng dậy, anh tuấn phủi đất trên quần rồi mới nhìn bà Trương: “Thấy chưa? Bây giờ Lâm Hi Nhi là vợ chưa cưới của tôi. Con gái cô ấy sẽ là con gái tương lai của tôi, tôi sẽ là ba con bé. Mối quan hệ này đã đủ để nuôi Viên Viên chưa?”