Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 157: Bọn họ là vợ chồng?!



Vợ chồng?

Tả Y Y trợn tròn mắt, nhìn hai người phía trước với vẻ không tài nào tin nổi.

Cô ta nuốt nước miếng, khó tin xoay cái cổ đã cứng ngắc nhìn Tô Ngạn Bân: “Anh… anh nói cái gì?”

Tô Ngạn Bân hất hàm về phía Lưu Bính Hàng: “Cô hỏi cậu ta ấy!”

Lưu Bính Hàng cũng ngây cả người, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Tả Y Y đang vỡ ra từng mảnh, anh ta vội nói: “Việc này, đừng nghe Tô Ngạn Bân nói linh tinh. Đình Lão Đại đã kết hôn thật, nhưng đối tượng không phải là Trang Nại Nại mà là đại tiểu thư của nhà họ Cố kìa!”

Vừa nói xong, anh ta cũng bỗng ý thức được điều gì, liền nhìn về phía Tô Ngạn Bân: “Cậu nói, Trang Nại Nại chính là cô thiên kim của nhà họ Cố được tìm về từ khu nghèo kia?”

Tô Ngạn Bân gật đầu như gà mổ thóc.

Cả căn phòng liền bỗng nhiên yên tĩnh lại!

Tất cả mọi người đều bị tin tức nặng đô này dọa đến ngây người.

Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, mấy năm nay, bên cạnh Tư Chính Đình không có lấy một người bạn gái, có lẽ trong mắt người khác, nguyên nhân anh không hủy hôn với nhà họ Cố là vì nhà họ Tư coi trọng chữ tín gì gì đó, nhưng bọn họ lại biết thực tế chỉ là để ngăn mấy cái tin đồn nhảm của đám phóng viên.

Bởi vì!

Một người thừa kế mà không có bạn gái thì sẽ bị nghi ngờ đủ kiểu vấn đề.

Tất cả mọi người cùng nhau suy đoán xem rốt cuộc trong tương lai, cô gái nào sẽ lọt vào mắt Đình Lão Đại lần nữa.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ rút ra được một kết luận: Nếu trên thế giới này còn ai có thể khiến Đình Lão Đại nhả lời kết hôn thì chỉ có thể là Trang Nại Nại.

Vì thế, sau khi sợ hãi, mọi người đều tỏ ý thấu hiểu.

Đôi mắt tròn xoe của Tả Y Y trừng rất to, sau đó nước mắt bỗng dâng lên ở trong viền mắt, từng giọt nước mắt lăn xuống, cô ta cắn chặt môi, siết tay lại, đột nhiên quay người xách túi của mình lên!

Tô Ngạn Bân và Lưu Bính Hàng đều sợ hãi, vô thức chắn giữa Tả Y Y và Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại bây giờ đã là chị dâu của bọn họ rồi, nhất định phải bảo vệ!

Quan trọng nhất là, nếu Tả Y Y dám nện túi xách lên mặt Trang Nại Nại thì Đình Lão Đại cũng sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

Nhưng lúc bọn họ cho rằng Tả Y Y sẽ đánh nhau với Trang Nại Nại, cô ta lại đột nhiên quay người lại, hất cao mặt, đứng thẳng lưng, bước nhanh ra cửa!

Tô Ngạn Bân và Lưu Bính Hàng mắt chữ A mồm chữ O nhìn bóng dáng kiêu ngạo như khổng tước của Tả Y Y ra khỏi phòng. Nghe tiếng bước chân đi xa dần, bọn họ bỗng cảm thấy thế giới này không thực tế chút nào.

Mấy năm nay, bọn họ đều đã thấy dáng vẻ thề sống chết phải lấy Tư Chính Đình của Tả Y Y, nhưng bây giờ…

Tô Ngạn Bân đẩy Lưu Bính Hàng: “Cậu nghĩ có phải Tả Y Y bị ngược đến nỗi choáng luôn rồi không?”

Không thấy Lưu Bính Hàng trả lời lại, Tô Ngạn Bân quay sang liền thấy vẻ mặt đầy trầm tư của anh ta.

Lưu Bính Hàng lấy áo khoác: “Xin lỗi, tôi đi trước.”

Sau đó vội vàng bỏ đi.

Tô Ngạn Bân cười vang: “Cái tên này đi vội thế, ngay cả tiền thắng cũng không lấy, ha ha, phát tài rồi! Có tiền tiêu vặt hai tháng tới rồi!

***

Trong phòng lại vui vẻ, mọi người cố ý chơi bài tiếp, người nào người nấy đều không dám nhìn về phía trong góc.

Không ai để ý tình hình chỗ Trang Nại Nại và Tư Chính Đình nữa.

Lúc này, Trang Nại Nại vẫn đang nắm cổ tay Tư Chính Đình, vẻ mặt kiên trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.