Tư Chính Đình quay sang nhìn dáng vẻ sợ sệt nhưng vẫn dốc sức như chú mèo con của cô, vốn chẳng thể liên tưởng đến cái người không sợ trời sợ đất trong trí nhớ.
Cô sợ anh vậy sao?
Ánh mắt anh tối lại, anh dùng bàn tay bị thương đẩy ngón tay của Trang Nại Nại ra, sau đó định giật lại ly rượu mà cô đang cầm.
Trang Nại Nại sốt ruột.
Sao cái người này lại tùy hứng như vậy chứ?
Cô đã nói uống rượu sẽ ảnh hưởng vết thương mà anh còn không quan tâm.
Lúc này, trong đầu cô chỉ chăm chăm nghĩ sao để không cho Tư Chính Đình uống rượu, liền vô thức kề sát môi rồi ngửa đầu há miệng tu ừng ực!
Mấy người còn lại dù nói là chơi bài nhưng vẫn liếc sang bên này, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc!
Nửa ly rượu vang, Trang Nại Nại lại uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, lúc mọi người đang trợn mắt há mồm lại thấy cô nhìn về phía Tư Chính Đình nói: “Em uống hết rồi, không có nữa.”
Tư Chính Đình: “…”
Gân xanh nổi lên trên trán Tư Chính Đình, anh bước ngang qua cô, định ngồi xuống ghế sofa xem cô rốt cuộc muốn nói gì.
Không ngờ anh chỉ vừa cử động như vậy, Trang Nại Nại lại hiểu lầm Tư Chính Đình muốn rót rượu tiếp, cô liền không hề nghĩ ngợi mà nhào tới cạnh tủ, cầm lấy chai rượu vang đã mở nắp, ngửa đầu tu ừng ực như uống nước!
Tô Ngạn Bân đang ngậm một tờ giấy trong miệng xáo bài, thấy thế liền trợn tròn mắt, miệng há hốc khiến tờ giấy rơi xuống, tay anh ta cũng ngẩn ra, bài rơi lả tả xuống bàn.
Còn Tư Chính Đình đang đi đến ghế sofa cũng dừng chân lại, trong đôi mắt sâu thẳm hiện vẻ kinh ngạc.
Cô gái ngửa đầu, tay nắm chặt chai rượu vang uống từng hớp rượu, cần cổ trắng ngần tuyệt đẹp như thiên nga khiến người khác nhìn thấy liền không dời mắt.
Tư Chính Đình phải cố gắng lắm mới nhìn sang chỗ khác được, lại phát hiện Tô Ngạn Bân cứ nhìn cô mãi.
Ánh mắt anh lập tức lạnh lẽo, quét về phía Tô Ngạn Bân như cơn gió rét thấu xương vào mùa đông giá lạnh.
Tô Ngạn Bân rùng mình ngoan ngoãn cúi đầu xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc sang phía kia qua khóe mắt.
Tư Chính Đình cảm thấy huyệt thái dương đang giật “thình thịch”.
Cô gái này rốt cuộc có biết dáng vẻ của cô bây giờ rất cuốn hút không?
Hơn nữa, dù muốn khiến anh không uống rượu nữa thì chẳng phải cứ đổ xuống đất là xong sao?
Lửa giận đến lúc này cũng đã tàn, thay vào đó là cảm giác không biết làm sao.
Thời cấp 3 cô cũng như vậy, lúc nóng nảy thì IQ lại tụt xuống 0.
Tư Chính Đình hít một hơi thật sâu, tiến lên lấy chai rượu vang trong tay Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại nghĩ Tư Chính Đình tranh với cô nên lại càng hoảng sợ, định phản kháng, nhưng cô đâu thể chống lại sức lực của Tư Chính Đình được?
Cô chỉ đành tăng tốc độ, uống thêm mấy ngụm!
Lúc này, trong đầu cô chỉ toàn là ý nghĩ cô uống nhiều bao nhiêu thì Tư Chính Đình sẽ uống ít đi bấy nhiêu…
Đang uống thì chai rượu đã bị giật lấy, rồi một tiếng động to vang lên!
Chai rượu bị Tư Chính Đình ném mạnh xuống dưới chân Tô Ngạn Bân.
“Choang~!”
Những mảnh thủy tinh văng ra khắp nơi, dọa cho Tô Ngạn Bân nhảy phắt lên ghế sofa.
Tư Chính Đình trừng anh ta một cái đầy cảnh cáo rồi lại nắm lấy cổ tay Trang Nại Nại, thuận tay lấy áo khoác của mình xuống rồi kéo mạnh cô đi ra ngoài!