Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1608: Kết quả bi thảm của bạch nguyệt (5)



Tư Tĩnh Ngọc vốn không muốn ăn cơm, nhưng tâm trạng cô đang vui nên vào bàn ngồi cùng mọi người, định ăn thêm một chút nữa.

Với tình hình này của cô, cần ăn nhiều mới tốt.

Tuy Thị Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc chưa tổ chức hôn lễ, nhưng mọi người đều ngầm chấp nhận mối quan hệ giữa bọn họ. Lúc đầu, Đinh Mộng Á vẫn còn tỏ ra khó chịu với anh. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khôi phục lại trạng thái trước kia rồi. Bốn người lớn ngồi trên bàn cơm, ba đứa bé ngồi bên cạnh, cơm ngon canh ngọt, vui vẻ hòa thuận.

Đúng lúc này, người làm lại đây nói một câu như thế khiến mấy người trong phòng đều sững ra.

Tư Tĩnh Ngọc đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước, người cô phải theo dõi Bạch Nguyệt báo với cô rằng Bạch Nguyệt có dấu hiệu sinh non. Bây giờ, có người tới đây nói là mẹ của con Thi Cẩm Ngôn... người đó là Bạch Nguyệt?

Cô vừa nghĩ tới đây, chợt nghe Tân Tấn hỏi: “Ba, con của ba không phải là con sao?”

Thằng bé nói bằng cái giọng rất tủi, mang theo cảm giác mờ mịt không biết phải làm gì, còn có cảm giác khủng hoảng khi bị vứt bỏ.

Nghe thấy giọng nói này của Tân Tân, Tư Tĩnh Ngọc mới biết, mặc dù theo bọn họ sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp đã lâu rồi, nhưng sâu trong lòng Tân Tân vẫn không có cảm giác an toàn.

Tân Tân đã đứng dậy khỏi ghế, nhíu mày nhìn Thi Cẩm Ngôn, vô cùng không vui.

Tư Tinh Ngọc vừa định nói gì đó, thì “cạch” một tiếng, Đinh Mộng Á đặt mạnh đôi đũa lên bàn.

Bà đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thị Cẩm Ngôn, nói: “Cậu được đấy! Kẻ thứ ba đã tìm tới tận cửa rồi! Tôi thấy mấy hôm nay cậu chịu khó tới đây, còn tưởng rằng cậu đã giải quyết đống nát vụn bên ngoài rồi. Sao hả? Người ta sinh con xong rồi, cậu muốn ôm con về nuôi sao?”

Vừa dứt lời, liền có cảm giác ai đó túm tay áo mình, Đinh Mộng Á cúi đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Sao con gái của Đinh Mộng Á có thể chịu uất ức như thế? Con...”

“Mẹ, con của Bạch Nguyệt không phải là con của Thị Cẩm Ngôn”

Tư Tĩnh Ngọc biết mẹ mình hiểu lầm, nên khẩn trương làm rõ chuyện.

Đinh Mộng Á nhìn Tư Tĩnh Ngọc với ánh mắt kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn, liền thấy anh ung dung đứng dậy, “Mẹ, đứa trẻ đó không phải là của con”

Đinh Mộng Á mở to hai mắt nhìn, chỉ ngón tay vào người Thị Cẩm Ngôn, rồi chợt nói một câu: “Con giỏi lắm!”

Lúc Bạch Nguyệt mang thai, không có ai biết Tân Tân là con trai của Tư Tĩnh Ngọc. Mặc dù bây giờ Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc đã làm lành rồi, nhưng Đinh Mộng Á vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Thi Cẩm Ngôn bỏ con gái mình. Giờ phút này, bà mới phát hiện ra là mình đã hiểu lầm.

Thì ra từ đầu đến cuối, Thi Cẩm Ngôn chưa từng bỏ rơi Tư Tĩnh Ngọc.

Đinh Mộng Á đột nhiên nở nụ cười, “Làm tốt lắm!”

Thái độ hoàn toàn khác vừa rồi.

Tư Tinh Ngọc phát hiện Tân Tân cũng thở phào. Dáng vẻ này của nó làm cô hơi lo lắng, không biết khi em gái ra đời, nó có ghét em gái của mình không.

Thật là một sự lựa chọn khó khăn!

Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá rồi. Cô nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn, bình tĩnh nói: “Anh đi xem thử đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.