Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 219: Tôi sẽ không làm vậy với em



Tư Tĩnh Ngọc bị đè nặng, cơ thể cường tráng của đàn ông nằm trên người cô, còn chưa kịp hét lên thì khuôn mặt nho nhã kia đã tới gần. Hai khuôn mặt cách nhau 1cm, hơi thở nhè nhẹ phả lên gò má, sự mẫn cảm từ đáy lòng trào lên làm tim Tư Tĩnh Ngọc đập thình thịch.

Anh ta... muốn làm gì?

Tư Tĩnh Ngọc nín thở, cơ thể run rẩy vì lo lắng.

Thi Cẩm Ngôn lấy hai tay chống đỡ thân thể của mình, cúi đầu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tư Tĩnh Ngọc khẽ thở dài. Anh ta vừa cúi đầu, cô liền quay đầu, hai khuôn mặt đụng vào nhau, cơ thể run lên.

Tư Tĩnh Ngọc siết chặt tay, cắn chặt răng, người đàn ông này, rốt cuộc xem cô là cái gì? Cô yêu anh ta, yêu anh ta đến hết thuốc chữa, nhưng không yêu đến đến mất liêm sỉ của bản thân. Anh ta ở ngoài ôm ấp yêu thương với Bạch Nguyệt còn chưa đủ sao?

Tư Tĩnh Ngọc nghĩ tới đây, giận dữ hét lên: “Thi Cẩm Ngôn, cường bạo trong hôn nhân cũng là phạm pháp.”

Sâu trong mắt Thi Cẩm Ngôn hiện lên vẻ ảm đạm, “Anh biết, em yên tâm, anh sẽ không làm vậy với em.”

Tư Tĩnh Ngọc thở phào, đồng thời trong lòng cũng có cảm giác nhàn nhạt mất mát.

Cô thật khinh bỉ chính mình, đến lúc này cô còn mong đợi cái gì nữa?

Tư Tĩnh Ngọc đẩy Thi Cẩm Ngôn ra. Thi Cẩm Ngôn lăn qua bên cạnh, hai người ngửa mặt nằm đó, không nhúc nhích.

Một lát sau, Tư Tĩnh Ngọc ngồi dậy, quay đầu thấy đường nét cơ bắp rõ ràng, còn có nơi nào đó sức sống bừng bừng, mặc dù cách lớp vải nhưng nó cũng nhô lên, mặt Tư Tĩnh Ngọc đỏ lên.

Tưởng rằng Thi Cẩm Ngôn sẽ thấy ngại, ai ngờ anh ta vẫn tự nhiên như không nằm đó, cứ như bọn họ là vợ chồng lâu năm.

Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, “Thi Cẩm Ngôn, anh không thể mặc đồ vào à?”

Thi Cẩm Ngôn nhìn cô, đưa tay gối đầu, không hề phát giác dáng vẻ lúc này của mình khiêu khích gợi cảm cỡ nào, “Đâu phải chưa từng thấy qua đâu.”

Tư Tĩnh Ngọc: “...”

Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, ném cái chăn bên cạnh lên người Thi Cẩm Ngôn.

Người đàn ông này là khắc tinh của cô.

Tư Tĩnh Ngọc đứng lên rót nước uống rồi quay lại, đã thấy anh ta nhắm hai mắt lại, dường như đã ngủ rồi.

Tư Tĩnh Ngọc: “...”

Tư Tĩnh Ngọc biết, có đấu trí bao nhiêu cô thì cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Nhưng… anh ta dựa vào cái gì mà nằm ở trên giường của cô?

Buồn bực trong lòng lại dâng lên, Tư Tĩnh Ngọc bỗng xoay người, đi về phía ghế sofa.

Từ nửa năm trước, sau khi Bạch Nguyệt trở về, cô liền quyết định ly hôn, nếu bây giờ thỏa hiệp chẳng phải sẽ lãng phí công sức cố gắng tránh né nửa năm qua sao?

Tư Tĩnh Ngọc đầu óc rối loạn nằm xuống ghế sofa. Cô cảm thấy nơi ngực nghẹn đến mức gần như không thở nổi, nửa năm qua, cứ tưởng dùng thời gian sẽ chữa lành được đau xót, nhưng lúc này lại bắt đầu âm ỉ đau.

Không có ai tắt đèn, ánh sáng trong phòng vẫn chói mắt. Tư Tĩnh Ngọc buồn bực trở mình, kéo chăn che đầu.

Nhưng vẫn không ngủ được.

Cô hít sâu một hơi, vén chăn lên tính đi… liền nghe “tạch” một tiếng, đèn tắt. Cả thế giới tối lại trong chớp mắt.

Giống như nửa năm trước, lúc đang cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thì đột nhiên thấy anh và Bạch Nguyệt đi ra từ khách sạn, Bạch Nguyệt còn thân thiết ôm cánh tay của anh ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.