Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 238: Cô vì tiền nên rời khỏi tư chính đình?



Trang Nại Nại bất đắc dĩ thở dài, tâm trạng bực bội làm cô thấy trong phòng hơi nóng nực, vì vậy đi ra ban công nghe điện thoại.

Giọng Cố Đức Thọ hơi sốt ruột, “Khuynh Nhan, con lấy được bản thảo thiết kế chưa?”

Trang Nại Nại vô thức nhíu mày, “Chưa.”

“Khuynh Nhan, bây giờ đã là cuối mùa hè, các cửa hàng đã bắt đầu treo quần áo thu đông, nếu con còn chưa lấy được thì doanh nghiệp Cố thị phải làm sao?”

Phải làm sao?

Làm sao cô biết?

Những lúc khác, không có bản thảo của tập đoàn Đế Hào, chẳng lẽ bọn họ sẽ không bán quần áo à?

Ngực Trang Nại Nại nghẹn lại, không chút khách khí trả lời, “Ông cũng biết, bản thảo thiết kế của tập đoàn Đế Hào đều do TZ thiết kế. Cô ấy vừa trở lại được hai ngày, ông bảo tôi đi đâu lấy bản thảo thiết kế cho ông?”

Cố Đức Thọ nghe thấy sự không kiên nhẫn trong lời cô, “Thật ra thì ba cũng không gấp, chủ yếu là do con muốn gặp mẹ Trang của con, không phải sao? Ba sợ con nôn nóng thôi.”

Lửa giận từ đáy lòng Trang Nại Nại tuôn trào ra, nhưng cô đã rất mạnh mẽ đè ép nó xuống, “Được rồi, tôi biết rồi, có bản thảo thiết kế rồi lại nói.”

Nói đến đây, cô tắt điện thoại.

Đêm rất yên tĩnh.

Trang Nại Nại đứng trên ban công thêm một lát, đang chuẩn bị quay trở về phòng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động ở ban công bên cạnh. Cơ thể cô cứng đờ, quay đầu liền thấy cách đó không xa trên ban công, Đinh Mộng Á từ ghế treo đứng lên, nhìn chằm chằm vào cô.

Phòng của Đinh Mộng Á nằm kế phòng ngủ của bọn họ, hai cái ban công ngăn nhau bởi nửa bức tường. Vừa rồi Đinh Mộng Á ngồi yên trên ghế treo nên Trang Nại Nại không thấy bà. Lúc này, nhìn vẻ mặt đó của bà, còn có khoảng cách giữa hai bên cũng không xa, cho nên... bà đã nghe hết nội dung cuộc gọi của cô và Cố Đức Thọ?

Cơ thể Trang Nại Nại cứng đờ lại. Nhất thời không ai nói gì. Gió đêm Bắc Kinh hơi lạnh, ập vào mặt cô làm đầu óc cô vô cùng tỉnh táo.

Trang Nại Nại biết, nhất định là Đinh Mộng Á đã hiểu lầm rồi, nhưng nhớ đến chuyện mấy năm trước, cô cũng không muốn giải thích gì. Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Cho nên, Trang Nại Nại cô sợ cái gì?

Trang Nại Nại không nói câu nào, hất cằm xoay người định vào phòng ngủ.

Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói cảnh cáo của Đinh Mộng Á, “Trang Nại Nại, Chính Đình ghét nhất là phản bội, hy vọng cô… đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Làm chuyện ngu ngốc?

Trang Nại Nại dừng bước, cô bỗng cảm thấy thật châm chọc.

Cô quay đầu lại, gần như là cắn răng nghiến lợi nói: “Bà yên tâm, tôi đương nhiên biết bây giờ tôi nên ôm chặt bắp đùi Tư Chính Đình. Dù sao tôi cũng là người hèn mọn, căn bản không xứng với anh ấy, căn bản không phải là đối thủ của bà, không phải sao?”

Giọng điệu không cam lòng và dày đặc thù hận làm cho Đinh Mộng Á phải nhíu mày. Lúc này bà mới thấy mình nói hơi nặng, vì vậy nói lời thấm thía, “Cô đừng trách tôi nghi ngờ cô, cảnh cáo cô, dù sao... năm năm trước, cô có thể vì tiền mà rời khỏi Chính Đình, thì bây giờ tôi không thể tin cô vô điều kiện được.”

Vì tiền mà rời khỏi Tư Chính Đình?

Đinh Mộng Á đang chê cười cô?

Trang Nại Nại lạnh lùng ngoéo môi, đang định chế giễu lại thì chợt cảm thấy gì đó. Cô sửng sốt quay đầu liền thấy Tư Chính Đình đang đứng ở cửa, dùng ánh mắt lạnh lẽo thâm thúy nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.