Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 240: Ba năm của bọn họ trị giá 300,000 ndt?



Cô không dám nói nữa, đành trả lời vấn đề của Tư Chính Đình, trong giọng nói chứa sự run rẩy và hoảng hốt.

“300,000.”

300,000?

Cho nên, năm đó cô vì 300,000 NDT mà buông tay anh?

Trong mắt cô, ba năm yêu nhau say đắm chỉ có giá 300,000 NDT?

Tư Chính Đình không kiềm chế được, lộ ra vẻ mặt đau khổ. Ngón tay nắm cằm Trang Nại Nại siết mạnh hơn nữa, khiến cô hít một hơi vì đau. Tiếng hít này làm anh hoàn hồn.

Thấy khuôn mặt của cô bị anh bóp tới biến dạng, cặp mắt đang nhìn anh lại chứa đầy hoảng sợ. Tư Chính Đình cảm thấy máu nóng trong người dâng lên, làm cho anh hận không thể khảm người phụ nữ trước mặt này vào trong thân thể của mình. Như vậy thì anh sẽ không bao giờ lo lắng, đau khổ vì cô nữa.

Thế nhưng…

Trước ánh mắt đáng thương của cô, anh không xuống tay được. Anh buông cô ra, lui lại mấy bước, rồi bước nhanh ra cửa.

“Rầm!”

Cửa phòng bị đóng mạnh lại. Trang Nại Nại cứ thế ngã ngồi ra đất. Toàn thân cô đang không ngừng run rẩy, vào giờ phút này, Tư Chính Đình đáng sợ chẳng khác gì thần chết.

Nhìn bóng dáng rời đi dứt khoát của anh, trong lòng cô có một giọng nói đang kêu gào: Đuổi theo đi! Giải thích rõ đi!

Mấy ngày nay ngọt ngào bên nhau làm cô có cảm giác như trở lại năm năm trước, cái loại ngọt ngào khiến người ta phát ngán này khiến người ta không muốn xa rời.

Cả người Trang Nại Nại vẫn run rẩy, nhưng trong mắt đã dần trở nên kiên định. Cô lảo đảo đứng lên mở cửa phòng, rồi chạy thẳng xuống lầu.

***

Tư Chính Đình cảm thấy toàn bộ đầu óc đều như sôi lên, trong đầu đều là câu nói đó…

300,000...

Thật là mỉa mai!

Mấy năm qua, giờ phút nào anh cũng nhớ cô, giờ phút nào cũng tự hỏi có phải năm đó anh đã là gì quá đáng, nên cô không chịu nổi mà chia tay. Thậm chí nhiều lần anh nghĩ, nếu được trở lại năm năm trước thì anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô.

Nhưng bây giờ...

300,000 NDT này với anh chính là một sự sỉ nhục lớn!

Tư Chính Đình đi nhanh tới cửa, lúc thay giày mới thấy tay mình vẫn còn đang cầm đồ.

Vừa rồi, sau khi ăn cơm cùng Ms. Đinh, anh không về phòng ngủ chính mà đi đến thư phòng. Trong thư phòng, có một cái laptop mới đang đặt trên bàn sách của anh. Ngày Trang Nại Nại mượn anh laptop, ngay ngày hôm sau anh đã cố ý lên mạng xem vài loại laptop, xem cái nào phù hợp với cô. Hôm nay, nhân lúc cô lãnh lương, anh cũng muốn thưởng cho cô. Cho nên anh ở trong thư phòng tự mình cài đặt máy cho cô. Biết cô thích những thứ màu hồng, nhưng anh không muốn lên mạng tìm đại một hình nền, vì vậy, anh dành cả ngày hôm nay ở công ty để thiết kế cho cô một hình nền độc nhất vô nhị, tràn ngập hương vị tình yêu. Khi đó anh có chút rối rắm xấu hổ, đưa cái thứ đặc biệt này cho cô, chắc là cô sẽ biết tâm ý của anh, đúng không?

Vậy…

Cuối cùng, nghĩ đến dáng vẻ vui mừng sau khi được nhận laptop của cô, Tư Chính Đình ngượng ngùng đi vào phòng ngủ chính. Lần đầu tiên tặng quà, anh có hơi hồi hộp. Anh nhẹ nhàng đi vào phòng, thấy cô đang nghe điện thoại ở ban công. Không nghe rõ cô đang nói gì, anh đi thẳng ra ban công thì nghe thấy câu nói đó của Đinh Mộng Á.

“Năm năm trước, cô có thể vì tiền mà rời khỏi Chính Đình…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.