Tư Chính Đình quay đầu sang, thấy Quý Thần thì liền đứng dậy. Vì động tác hơi nhanh nên đầu anh hơi choáng váng, cơ thể cũng lắc lư theo. Quý Thần nhanh chóng đỡ lấy, Tư Chính Đình mới đứng vững được. Anh đẩy Quý Thần ra, từ từ đi đến sofa rồi ngồi xuống, sau đó mới đưa tay ra với anh ta, “Đưa đây.”
Quý Thần cung kính đưa tài liệu cho anh.
Tư Chính Đình nhìn thấy tập tài liệu dày cộm kia thì vẻ mặt hơi hoảng hốt. Sau khi chia tay Trang Nại Nại vào năm đó, không phải là anh chẳng hề để ý đến cô nữa. Trái lại, anh thậm chí còn hơi biến thái, phái người đi theo dõi xem mỗi ngày cô làm gì, nhưng nhóm thám tử đó ngày nào cũng báo lại cho anh rằng.
Ngày đầu tiên: Trang Nại Nại ngủ nướng, lên phố mua bốn chiếc bánh quẩy, vừa đi vừa ăn hết hai chiếc. Sau đó cô đi chợ mua một con gà về hầm canh, đứng bên ngoài cũng có thể ngửi được mùi vị rất thơm...
Lúc ấy, vì nghĩ mãi không ra nguyên nhân chia tay của Trang Nại Nại nên anh cả đêm không ngủ, thể lực kém đi, vẻ mặt tiều tụy không chịu nổi, bữa sáng lại càng không ăn chút nào.
Ngực anh nghẹn ứ, buồn bực, nhưng còn Trang Nại Nại thì sao?
Cuộc sống của cô đúng là thoải mái thật!
Tư Chính Đình còn tưởng là cô giả vờ.
Vì thế, sau một đêm nhịn đau, lại có kết quả theo dõi của ngày hôm sau.
Ngày thứ 2: Trang Nại Nại thức dậy lúc 8h sáng, ăn một bát tào phớ ngoài hàng xong lại đi chợ mua một miếng thịt bò, về nhà làm bít tết..
Còn anh thì sao?
Anh đã một ngày hai đêm không ngủ. Trong mấy hôm nay, anh học được hút thuốc, uống rượu...
Tư Chính Đình cười nhạt, vứt báo cáo sang bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh cho Quý Thần - trợ lý sinh hoạt của anh lúc đó, “Sau này không cần đưa những thứ như vậy đến nữa!”
Chỉ là, tuy nói không cần đưa đến nữa, nhưng anh lại không dừng việc thuê những thám tử tư nhân kia. Vì thế những tài liệu về cuộc sống hằng ngày của Trang Nại Nại đã chồng chất lại trong ngăn kéo.
Qua bao nhiêu năm như vậy, không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện giở ra xem, nhưng lại sợ đụng tới vết thương sâu nơi đáy lòng kia.
Thật ra, anh sợ là Trang Nại Nại sẽ hẹn hò với bạn trai mới, nếu như thế, anh sẽ cảm thấy anh là kẻ đáng thương bị vứt bỏ. Dù sao cô cũng rất đáng yêu, lại ưu tú, người như thế chẳng phải không thiếu người theo đuổi sao?
Nhưng bây giờ...
Tư Chính Đình xem từng việc nhỏ nhặt trong tài liệu, mỗi lần cô chịu khổ, tim anh cứ như bị đâm một nhát, khiến anh cảm thấy ngay cả hít thở thôi cũng đau đớn. Thì ra trong mùa hè đó, cô hoàn toàn không có thời gian để đau lòng, phải học cách kiên cường để chăm sóc người mẹ bị bệnh. Về sau, lúc lên đại học, cô xin trường cho ra ngoài ở. Cuộc sống sau đó bắt đầu trở nên túng quẫn, cô không những phải đi học, mà còn phải làm thêm hai công việc và dùng thời gian dư ra để chăm sóc mẹ cô. Hầu như ngày nào cô cũng thức dậy lúc 6h, nấu đồ ăn cho mẹ xong mới đi học, tan trường lại không được ăn cơm luôn mà phải tùy tiện ăn vài miếng bánh mì để lót dạ, rồi chạy đến tiệm cơm làm phục vụ. Buổi tối sau khi tan học, cô vẫn không được về nhà nghỉ ngơi mà lại phải làm công việc quét dọn đường phố thay mẹ, mãi đến 11h...
Trước mắt Tư Chính Đình như hiện lên bóng dáng cô chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Mẹ Trang mỗi tháng cần gần năm nghìn NDT phí điều trị, nhưng bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa từng gián đoạn.
Mãi đến khi cô tốt nghiệp đại học, cô nghỉ làm hai việc kia đi làm ở một cửa hàng váy cưới. Mỗi tháng gần mười nghìn NDT, cô tiêu cho bản thân chưa đến một nghìn, còn lại tiêu hết cho mẹ Trang.