Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 280: Trong tình yêu, ai cũng đều là kẻ nhát gan (16)



Lúc này, bên trên anh mặc áo sơ mi màu đen, còn bên dưới thì… không mặc gì.

Nói thật, không nhìn ra được hiệu quả bên trên mà lại cực kỳ khiến người ta cảm thấy quyến rũ, nhất là anh còn xõa tóc mái ra, che khuất vầng trán. Nếu bỏ qua khí thế ác liệt trên người anh và cả gương mặt vô cảm kia nữa, thì trông anh giống như một cậu học sinh ngoan ngoãn.

Trang Nại Nại nhìn anh, không nhịn được mà bật cười.

Tư Chính Đình nhướn mày, “Không đẹp?”

Trang Nại Nại lập tức lắc đầu, “Không phải, rất đẹp!”

Tư Chính Đình “oh” một tiếng. Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, thật ra anh cũng hơi mất tự nhiên, bèn vô thức muốn đút tay vào túi quần như để che giấu. Nhưng vừa thò tay xuống lại không ngờ rằng… anh không mặc quần.

Vì vậy, cánh tay kia hơi khựng lại trong không trung, chuyển thành kéo vạt áo sơ mi.

Trang Nại Nại vẫn còn muốn cười, chợt nghe anh nói, “Còn không cởi ra giúp anh?”

Trang Nại Nại lập tức sỉ vả trong lòng. Anh là hoàng đế sao? Ngay cả quần áo cũng cần người khác mặc giúp?

Nhưng dù nghĩ thế thì cô vẫn đi đến giúp anh.

Anh rất cao, Trang Nại Nại thấp hơn anh một cái đầu nên lúc này phải hơi nhón chân cởi cúc áo sơ mi cho anh.

Sau khi cởi cái cúc cuối cùng, Trang Nại Nại mới thở phào nhẹ nhõm, đang định lui ra sau một bước thì eo lại bị một bàn tay lớn ấm áp giữ chặt, sau đó cả người cô liền ngã vào lòng Tư Chính Đình.

Nụ hôn của anh tinh tế dịu dàng, để cho cô cảm nhận được tình yêu cẩn thận của anh dành cho cô lúc này. Đây là lần đầu tiên anh thẳng thắn biểu lộ ra trong lúc tiếp xúc như vậy. Sự quan tâm thản nhiên này khiến trong mắt cô tràn ngập cảm xúc, cô không nhịn được mà nghĩ liệu có phải Tư Chính Đình cũng thích cô?

Dù năm năm trước không yêu cô, nhưng có lẽ trong năm năm qua, anh phát hiện ra điểm tốt của cô nên đã yêu cô?

Sự cảm động và kích động lập tức ngập tràn trong tim Trang Nại Nại. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cứ đắm chìm trong nụ hôn của anh như thế, không thể tự thoát ra được.

Tình yêu của anh khiến người khác không nắm bắt được. Trái tim của anh cũng khiến người khác không nhìn thấu, không hiểu nổi.

Vì thế lần gặp lại này, dù trong tim cô ngập tràn tình yêu dành cho anh, nhưng người từ trước đến nay không hề nhát gan như cô lại chẳng dám lên tiếng. Nhưng lúc này, cô thật sự không kìm được. Câu hỏi kia quanh quẩn trong đầu cô năm năm, cô nhất định phải hỏi.

Vì thế, trong một kẽ hở, cô cuối cùng vẫn đẩy anh ra, nhìn anh chăm chú.

“Tư Chính Đình, anh rốt cuộc có từng yêu em chút nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.