Phòng thay đồ yên lặng, trái tim của Trang Nại Nại đập rộn lên như trống chầu, dường như sau khi hỏi ra được những lời ấy thì dũng khí của cô cũng cạn sạch. Mấy năm nay sống một cuộc sống bể nát đã khiến cô đánh mất đi sự lợi hại lúc còn đi học, huống hồ trong tình yêu thì khắp người Trang Nại Nại đã chẳng chịt những vết thương. Biết bao năm qua, mỗi khi bóng đêm yên tĩnh phủ xuống cô đều luôn tự hỏi, năm đó liệu anh đã từng yêu cô dù chỉ một chút xíu nào không? Cô dùng tất cả những gì mình có để yêu anh, thế nhưng kết quả lại là...
Nút thắt suốt năm năm trời cứ vậy mà thốt lên, Trang Nại Nại cảm thấy trái tim mình đột nhiên đau nhói tê dại. Cô ngửa đầu nhìn Tư Chính Đình rồi thấy anh đang sững sờ, đôi mắt của anh bị bao phủ bằng sự mờ mịt như thể anh không nghe rõ cô vừa nói cái gì, thế rồi bất chợt, ánh mắt của anh dần dần tụ lại trên người cô.
Đầu óc Tư Chính Đình có chút mơ hồ.
Cô vừa hỏi anh cái gì cơ?
Rốt cuộc anh có yêu cô một chút nào không à?
Tư Chính Đình cảm thấy câu hỏi này thực sự ngây thơ đến mức nực cười.
Anh đâu có yêu cô một chút nào đâu, mà là yêu rất rất rất nhiều, nhiều đến nỗi chính bản thân anh cũng không thể tưởng tượng nổi!
Có lẽ vì nhìn bộ dạng lo lắng này của Trang Nại Nại mà vẻ mặt của Tư Chính Đình trở nên ôn hòa, cô đang lo lắng tình cảm của anh sẽ thay đổi sau năm năm hay sao?
Tư Chính Đình thở dài rồi mở miệng trả lời: “Nại Nại, suốt nhiều năm qua anh chưa bao giờ...”
Lời còn chưa dứt thì Trang Nại Nại đột nhiên dán sát lại, môi của cô áp lên môi anh.
Tư Chính Đình cứng ngắc nhìn cô gái chủ động dâng lên đôi môi của mình, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy, có lẽ cô hỏi câu hỏi kia dường như cũng chẳng phải vì muốn nghe được câu trả lời của anh, mà chỉ là một biểu hiện của sự động tình.
Trong lòng Tư Chính Đình rung lên, anh không nhịn được nữa mà khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn. Trong lòng Trang Nại Nại ngập tràn sự chờ mong, rồi cảm nhận được đôi môi của anh khẽ hé ra.
Cô chỉ cảm thấy đầu óc của mình đột nhiên trở nên trống rỗng, sự khẩn trương khiến cô không thể nghe rõ Tư Chính Đình đang nói cái gì, thanh âm của anh cứ như vang lên từ chân trời xa xôi.
“Nại Nại, suốt nhiều năm qua anh chưa bao giờ...”
Chưa bao giờ cái gì?
Chưa bao giờ thích cô sao? Nhưng cũng có thể sẽ là chưa bao giờ quên cô?
Thế nhưng đột nhiên cô lại không muốn nghe tiếp.
Trang Nại Nại rất sợ mình sẽ nghe được câu trả lời không mong muốn, vậy nên cô chẳng buồn nghĩ ngợi gì mà lập tức chặn miệng anh lại. Đáp án luôn mong mỏi có được suốt năm năm qua lại bị cô buông tha ngay một khắc cuối cùng. Vết thương trong lòng cô phải mất năm năm mới có thể kết vảy, Trang Nại Nại không muốn vết thương đó lại bị động chạm tới nữa.
Một nụ hôn này dường như kéo dài bất tận. Mãi đến khi cả hai người đều không hô hấp được nữa thì mới rời nhau ra, giữa hai đôi môi được nối với nhau bằng một sợi chỉ bạc, không gian bí mật này càng khiến nó trở nên ám muội.
Gương mặt của Trang Nại Nại đỏ bừng, Tư Chính Đình nhìn bộ dạng cô như này thì không còn nhịn nổi nữa nên dứt khoát ôm người đi ra phòng ngủ chính bên ngoài, sau đó đặt cô lên nệm giường mềm mại.
Tiếp đến là anh cúi người đè lên.
***
Tư Tĩnh Ngọc ăn cơm tối xong xuôi rồi mới bình tĩnh lên lầu, đi về phòng ngủ của mình. Thế nhưng khi vừa mới đóng cửa phòng ngủ lại thì một tay của cô siết chặt lại, còn một tay thì lấy di động trong túi ra. Màn hình lóe lóe, cái tên hiện lên trên màn hình là: Ông xã.
Khi Tư Tĩnh Ngọc nhìn thấy cái tên này thì trái tim giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lấy. Dáng vẻ chẳng thèm để tâm tất cả mọi thứ dựng lên lúc ban ngày đã hoàn toàn tan vỡ ngay lúc này. Giữa một không gian không người, cô thỏa sức thả ra những tâm tình đè nén sâu trong lòng. Vẻ mặt của cô lúc này trống rỗng, rồi lại mờ mịt, rồi lại là vẻ giày vò đau đớn.
Thế nhưng Tư Tĩnh Ngọc vẫn bấm nhận điện thoại, giọng nói bình tĩnh khiến chính bản thân Tư Tĩnh Ngọc cũng cảm thấy có chút kinh khủng.