Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 309: Mong anh tin em (7)



Trang Nại Nại nắm chặt cánh tay Tư Chính Đình, tha thiết nhìn anh, hy vọng anh có thể tin tưởng cô.

Tình huống quá phức tạp, có một số việc sẽ không cách nào nói rõ ràng.

Bọn họ chưa từng nhắc tới chuyện đã qua, cố gắng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng đến giờ này phút này, Trang Nại Nại đột nhiên phát hiện tất cả đều là những tổn thương chôn sâu tận đáy lòng.

Chuyện duy nhất cô có thể làm lúc này là nắm chặt lấy tay anh.

Tư Chính Đình cúi đầu nhìn cánh tay được nắm chặt của mình. Anh biết Cố Tinh San đang cố chia rẽ bọn họ, nên chắc chắn những lời đó không phải là sự thật hoàn toàn. Lý trí nói cho anh biết không nên tin những lời này, lý trí nói cho anh biết phải tin lòng Trang Nại Nại có anh, nhưng lòng anh lại dao động...

Lời nói tuyệt tình vào năm năm trước vang lên trong đầu anh, “Bởi vì em không thích anh nữa…”

Những lời này là ma chướng lớn nhất chôn sâu trong lòng anh, vứt không được, đuổi không đi.

Anh siết chặt nắm tay nhìn Trang Nại Nại. Trái tim giống như bị dao cứa, làm cho anh cảm thấy ngay cả hít thở cũng trở nên đau đớn. Những chuyện xảy ra từ khi gặp lại lần lượt hiện lên trước mắt.

Cô vì nhà họ Cố mà mặt dày theo anh.

Xong chuyện lại đến trạm xe lửa định trốn đi.

Ngay cả chuyện kết hôn cũng là do anh sử dụng vài thủ đoạn nhỏ mới thành công.

Đêm tân hôn, cô không muốn ngủ cùng giường với anh.



Tất cả đã nói lên thái độ của cô.

Nhưng anh không muốn buông tay, cho nên anh lần lượt thỏa hiệp, lựa chọn bỏ qua tất cả mọi chuyện trước đây. Thậm chí anh không tính toán chuyện cô vì ba trăm nghìn NDT mà bỏ rơi anh. Dường như cuối cùng bọn họ cũng ở bên nhau.

Bao nhiêu ngày đêm trôi qua, anh luôn muốn hỏi một câu: Trang Nại Nại, em yêu anh không? Ở trong lòng em, rốt cuộc anh là gì?

Nhưng anh không dám hỏi.

Anh sợ thấy vẻ mờ mịt hoặc là không biết nên trả lời như thế nào ở trên mặt cô.

Anh dè dặt giấu hết tất cả đau đớn, anh cho rằng thời gian sẽ làm anh quên đi. Bên ngoài nhìn vào, cứ ngỡ rằng vết thương bên trong đã lành, nhưng sau khi tàn nhẫn xé rách, lại phát hiện bên trong rất đau đớn...

Vết thương đã có mủ!

Anh nhìn Trang Nại Nại, nhìn vẻ lo lắng trên mặt cô, không kiềm được nở nụ cười chế giễu. Anh biết, cho dù trước đây có không yêu thì bây giờ Trang Nại Nại cũng có tình cảm với anh. Nhưng lúc này đây, dường như có một kẻ tiểu nhân mỉa mai bên tai anh: Nhìn xem, người quan trọng nhất trong lòng cô ấy vĩnh viễn không phải là mày.

Đây là một phát hiện thê lương cỡ nào chứ!

Lồng ngực Tư Chính Đình ớn lạnh, cơ thể dường như không có nhiệt độ, ngay cả từng tấc da thịt cũng trở nên lạnh lẽo.

Anh nhìn Trang Nại Nại, dùng sức gỡ ngón tay cô rồi đẩy cô ra.

Trang Nại Nại lảo đảo lui ra sau rồi ngơ ngác đứng ở đó.

Rõ ràng khoảng cách của bọn họ gần như vậy, vì sao lại như cách nhau ngàn núi vạn sông, làm sao cũng không đi đến được?

Giữa cô và anh luôn luôn tồn tại một khoảng cách không thể nào vượt qua.

Vành mắt cô từ từ đỏ lên, uất ức xông thẳng lên đầu.

Trang Nại Nại cho rằng Tư Chính Đình sẽ xoay người đi giống như mấy lần trước, nhưng cô phát hiện cô nghĩ sai rồi.

Tư Chính Đình không đi.

Anh nhìn Cố Tinh San vẫn đang thút thít bằng ánh mắt lạnh lẽo, sau đó lạnh giọng nói: “Quản gia, ném cô ta ra ngoài!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.