Trang Nại Nại rất chột dạ, sau đó ngẩng đầu lên liền thấy Tư Chính Đình mở miệng trước hỏi thẳng lại đối phương:" Cô, Cô tại sao lại hôn tôi?"
Tư Chính Đình nhìn thoáng qua gương mặt cô, ánh mắt lóa lên, chỉ cảm thấy.... Huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
Năm năm không gặp, bản lĩnh chơi xấu cô, cũng không mất đi.
Rõ ràng là cô bắt đầu việc này trước, bây giờ mở miệng trước là vì cố chấp?
Tư Chính Đình nới lỏng cà vạt của mình, lúc này lần thứ hai cúi đầu nhìn về phía cô, ánh mắt cô gái ở dưới đang lấp lánh, khiến cho anh có chút ngẩn ngơ, dường như vượt thời gian, trở lại năm năm trước.
Cô theo đuổi anh rất lâu, cuối cùng anh cũng động lòng, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Một ngày nào đó, nhân lúc hai người đang đi dạo mát ở bãi tập, cô đột nhiên cầm tay anh một hồi, liền nhanh chóng rời đi.
Anh lại quay mình nắm chặt lấy tay cô.
Khi đó sắc mặt hồng hồng cũng như bây giờ vậy, ánh mắt lượn lờ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lòng bàn tay của cô thậm chí còn ươn ướt, sau đó cô đột nhiên mở miệng, " Anh tại sao lại kéo tay tôi?"
Khi đó anh đã trả lời như thế nào?
Tư Chính Đình khóe mô nhất thời hơi câu, thanh âm trầm thấp," Chính là vì cô đã hôn tôi"
Một câu nói hạ xuống, cả hai người đồng thời sửng sốt.
Trang Nại Nại không rõ vì sao.
Cái gì mà nguyên do là vì cô như thế?
Cô hôn hắn là vì để chụp ảnh, hơn nữa có thế gả cho anh a?
Hay là....bên trong nụ hôn này, còn kèm theo một chút lưu luyến đối với cô, nhưng mà người đàn ông này, làm sao lại có thể đối với cô còn tình cảm?
Không phải cái nguyên nhân này, chẳng lẽ nói........
Đôi mắt Trang Nại Nại bỗng nhiên sáng ngời,"Nói như vậy, anh đồng ý kết hôn?"
Một câu nói khiến cho Tư Chính Đình cả người đóng băng.
Tâm tình của anh, trong nháy mắt liền từ trên cao, mạnh mẽ rơi xuống, làm quá khứ tươi đẹp bên trong, nhanh chóng trở về hiện tại!
Kết hôn!!
Anh thiếu chút nữa thì quên mất, cô lần này xuất hiện trước mặt anh cũng vì có quan hệ thông gia.
Nếu như không phải nguyên nhân này, cô sẽ vĩnh viễn không nhớ tới anh?
Tư Chính Đình thân nhiệt thấp xuống, chút ấm áp lúc nãy toàn bộ đều biến mất, khôi phục lại trạng thái lạnh lẽo như ngày thường.
Ánh mắt anh nhắm lại, trong đôi mắt mang theo sự hủy diệt, "Trang Nại Nại!"
Anh từng chữ từng câu, đâm thẳng vào lòng cô," Tôi thực sự không hiểu, cô máu lạnh vô tình như vậy, lúc nào lại biến thành thánh mẫu, vì có quen biết với Cố Gia, không có tình người, liền có thể mặt dày vô liên sỉ?"
Những câu nói này hạ xuống, liền nhìn thấy sắc mặt cô cứng đờ, nhưng lửa giận trong lòng anh vẫn còn, tiếp tục mở miệng, "Nha, không đúng, Trang Nại Nại căn bản sẽ không bận tâm những thứ này, vì lẽ đó....cô chính là chê nghèo thích giàu, hy vọng xa vời gả vào Hào Môn"
Máu lạnh vô tình?
Chê nghèo thích giàu?
Trang Nại Nại lập tức ngẩng đầu lên ánh mắt chạm phải ánh mắt người đàn ông đang nổi cơn giận đến ngút trời, anh hẹp dài đôi mắt lóe lên sự căm ghét, khuấy động trái tim Trang Nại Nại.
Cô cắn cắn môi, tay siết lại thật chặt.
Anh cứ như vậy mà đối xử với mình?
Tên khốn kiếp này!
Nhưng mà, cô làm sao có thể lưu lại trong mắt anh một ít ấn tượng
Trang Nại Nại chỉ cảm thấy trong người mình đang ấp ủ điều gì đó, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng nói:" Không phải, cũng không phải, không phải bởi vì những thứ này...."