Nhưng hôm đó Lý Ngọc Phượng lại gọi thiết kế đến nhà. Lúc thiết kế nói bản thiết kế đưa cho xưởng may không phải là bản của cô, biểu cảm của Lý Ngọc Phượng rất giật mình.
Đợi đã...
Đồng tử của Trang Nại Nại co lại, cô nghĩ ra rồi!
Vẻ mặt của Lý Ngọc Phượng lúc ấy có gì đó là lạ!
Bà ta giống như nghĩ đến điều gì, sau đó liền không nói hai lời đã cho Cố Tinh San một cái tát, sau đó nhân lúc cô ta vẫn chưa hoàn hồn thì đã nhốt cô ta lại.
Bà ta... làm như vậy là vì bảo vệ một người.
Tuy tiếp xúc với Lý Ngọc Phượng rất ít, nhưng Trang Nại Nại biết bà ta rất tốt với con cái, rất yêu Cố Tinh Hào và Cố Tinh San. Người có thể khiến bà ta ra tay với đứa con gái mà bà ta yêu thương rốt cuộc là ai?
Người này tại sao lại đổi bản thiết kế để hãm hại cô?
Sự rối loạn của Trang Nại Nại thoắt cái đã biến mất. Cô đứng bật dậy đi ra cửa, nhìn Cố Tinh Hào hỏi, “Cố Tinh Hào, Cố Khuynh Nhan rốt cuộc là ai?”
Từ trước đến nay cô không hề hoài nghi rằng cô không phải là Cố Khuynh Nhan, bởi vì xét nhiệm ADN cho thấy Cố Đức Thọ là ba cô. Cố Đức Thọ là ba cô, nhưng Lý Ngọc Phượng... lẽ nào mẹ Trang mới là mẹ ruột của cô!
Cố Tinh Hào bị câu hỏi làm cho ngây người, “Hả?”
Trang Nại Nại nhìn cậu ta, “Tôi vốn không phải là Cố Khuynh Nhan, đúng không?”
Cố Tinh Hào trợn tròn mắt, “Hả?”
Trang Nại Nại siết chặt tay, tiến lên một bước, “Cậu nói đi, có phải Cố Khuynh Nhan là một người khác không? Tôi vốn không phải là con gái của Lý Ngọc Phượng!”
Cố Tinh Hào cuối cùng cũng rõ ý của Trang Nại Nại. Cậu ta nhìn Trang Nại Nại từ trên xuống dưới, cuối cùng không nhịn được mà phì cười: “Cố Khuynh Nhan, đầu chị bị vào nước hả? Nói Cố Tinh San không phải là con gái của mẹ thì tôi còn có thể tin, nhưng còn chị? Chị không soi gương sao? Gương mặt này của chị giống mẹ đến năm phần đấy, được chưa?”
Chỉ một câu cuối cùng đã khiến Trang Nại Nại vứt bỏ ý nghĩ điên khùng này.
Đúng vậy, ngoại hình giống nhau cũng chẳng lạ gì. Nhưng vấn đề là cô và mẹ Trang hoàn toàn không giống nhau chút nào, nhưng lại giống Lý Ngọc Phượng đến năm phần. Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?
Trang Nại Nại thở dài. Cố Tinh Hào phía đối diện liền nghẹn cười, “Cố Khuynh Nhan, chị... chị... Aiz, tôi về bảo mẹ đối xử với chị tốt một chút. Nếu chị phủi sạch quan hệ với kẻ thứ ba thì mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với chị.”
Đối xử tốt với cô sao?
Trang Nại Nại lạnh lùng nhìn Cố Tinh Hào, “Tôi không thèm, cảm ơn, cậu có thể cút được rồi.”
Dứt lời, cô liền đóng sầm cửa lại.
Cố Tinh Hào: “...”
Tô Ngạn Bân: “...”
Tô Ngạn Bân đen mặt.
Từ sáng, anh ta đã ở cách đó không xa để trông chừng cho con bé xấu xa này, vậy mà không ngờ giờ lại nhốt anh ta ngoài cửa!
Anh ta tức giận đưa tay gõ cửa.
Cửa nhà mở ra, khuôn mặt mù mờ của Trang Nại Nại xuất hiện, “Tô Ngạn Bân? Sao anh lại đến nữa?”
Tô Ngạn Bân: “...!!!”
Trang Nại Nại nghiêng người, Tô Ngạn Bân lúc này mới nghênh ngang đi vào như một vị đại gia.
Sau đó, cửa phòng lại được mở ra. Lâm Hi Nhi xách theo bữa sáng và đồ ăn đã mua đi vào, “Nại Nại, cậu tỉnh rồi. Tớ thấy sắc mặt cậu dạo này trắng bệch quá, không khỏe mạnh lắm nên đã mua ít tiết vịt. Trưa nay chúng ta ăn lẩu tiết vịt, bồi bổ cho cậu!”