Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 362: Tư chính đình, chúng ta ly hôn đi! (2)



Mãi đến khi Tư Chính Đình vào phòng thì toàn bộ canteen mới như sống lại. “Bùa định thân” trên người được giải, mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Trang Nại Nại lần nữa.

Trang Nại Nại cúi đầu, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng cô vừa đi được hai bước thì cánh tay đã bị tóm lại lần nữa, Lý Lệ cắn răng nói, “Trang Nại Nại, cô làm ướt USB của tôi mà lại muốn đi dễ dàng như vậy sao?”

Nói rồi, cô ta nhìn khắp canteen lớn tiếng hỏi: “Ai có máy tính, mau cho tôi mượn xem thử có phải USB của tôi bị hỏng rồi không!”

Toàn bộ công ty đều biết chuyện xảy ra gần đây của bộ phận thiết kế thời trang. Lễ kỷ niệm trăm năm thành lập sắp đến, tất cả các bộ phận đều vui sướng đón mừng, duy chỉ có bộ phận thiết kế thời trang phải làm thêm giờ để sửa bản thảo. Dưới sự lãnh đạo của Tư Chính Đình, có thể nói tình đoàn kết của tập đoàn Đế Hào rất cao, nhất là lúc tập đoàn gặp khó khăn, tất cả mọi người đều vô cùng đồng lòng. Cũng giống như việc sinh lòng thù địch với Trang Nại Nại vì cô sao chép mẫu thiết kế của công ty. Lần này, họ cũng sinh lòng bất bình thay Lý Lệ, vì thế có người nhanh chóng lên tiếng, “Tôi có laptop ở đây!”

Có người nhanh chóng đưa laptop đến, Lý Lệ mặt đầy lo lắng cắm USB vào kiểm tra. Mọi người cũng đều nín thở, tập trung chờ đợi kết quả.

Mãi sau, Lý Lệ mới kêu lên, “USB hỏng rồi! Hoàn toàn không hiện gì cả!”

Nhân viên kỹ thuật trong Đế Hào vội vàng chạy đến, kiểm tra trong laptop một lúc lâu mới thừa nhận, “Quả thật là hỏng rồi, bị ngấm nước, không cứu được tài liệu bên trong.”

Vừa có kết luận này, Lý Lệ như ăn phải thuốc nổ, quay đầu lại nhìn Trang Nại Nại: “Trang Nại Nại, bộ phận thiết kế thời trang của chúng tôi rốt cuộc có thù oán gì với cô, mà cô lại hại chúng tôi như vậy! Trong này có ba bộ đồ nam, ba bộ đồ nữ, là kiểu dáng chính của mùa thu đông năm nay. Bây giờ mất hết rồi, phải làm thế nào?”

Mất rồi?

Trang Nại Nại cau mày, sao đang bình thường mà lại mất được?

Nước trong bát canh kia cũng không có mấy, cô còn uống mất một ít, nhỏ từ trên đầu Lý Lệ vào trong túi cô ta thì còn thừa lại bao nhiêu nước chứ?

Nhưng USB này lại bị ngấm nước hỏng rồi?

Lừa quỷ à!

Trang Nại Nại tiến lên nhìn vào laptop.

Chiếc USB kia cứ như chết rồi, làm thế nào cũng không kết nối vào laptop được.

Lại nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Lý Lệ, Trang Nại Nại bỗng nheo mắt lại, “Lý Lệ, ai biết được trước đó USB của cô còn bình thường hay hỏng rồi? Tôi thấy nó vốn đã hỏng thì có!”

Cô vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Lời của Trang Nại Nại thật ra rất có lý, nhưng ai bảo cô là người bị tình nghi sao chép chứ? Trong nhận thức của mọi người, rõ ràng là cô trộm bản thiết kế, nhưng lại vì không có chứng cứ nên không làm gì được cô.

Vì vậy, người đứng về phía cô càng ít.

Mắt Lý Lệ đỏ hoe, “Trang Nại Nại, cô… sao cô có thể như vậy chứ? Tất cả mọi người đều thấy cô hắt canh lên người tôi, làm ướt USB, cô lại còn muốn chối?”

“Đúng vậy, tôi tận mắt thấy cô hắt canh lên người Lý Lệ nên USB mới hỏng!” Đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế thời trang cũng kịp thời lên tiếng.

Mặt ai nấy đều đỏ bừng, vì chuyện bản thiết kế bị trộm, các cô đã phải tăng ca liên tục. Mắt thấy sắp xong, có thể thở phào rồi, mà bản thiết kế của kiểu dáng chính lại xảy ra chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.