Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 366: Tư chính đình, chúng ta ly hôn đi! (6)



Tầng 18 tập đoàn Đế Hào.

Từ trưa, Trang Nại Nại vẫn luôn mất hồn mất vía, nhớ tới bóng lưng anh trong canteen lúc trưa, lòng cô càng thêm rối bời.

Vất vả lắm mới chờ được đến 6h, Trang Nại Nại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về. Nhưng vừa đứng lên thì cô bỗng nghe thấy bên ngoài kháo nhau.

“Tư lão đến rồi! Hôm nay tất cả bộ phận phải tăng ca, chờ bọn họ họp cổ đông xong mới được tan làm.”

“Tư lão đến làm gì?”

“Chẳng phải hai ngay nữa mới là lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập sao? Chẳng lẽ là đến bàn chuyện này? Dù sao thì đến lúc đó, tất cả cổ đông đều phải đến.”

Đám đồng nghiệp bàn tán sôi nổi, khiến Trang Nại Nại tò mò không thôi.

Tư lão này là ai? Chẳng lẽ là ba Tư Chính Đình? Nhưng cô nhớ Tư Chính Đình từng nói ba anh tay không rời khỏi nhà, không có cổ phần trong tập đoàn Đế Hào mà.

Cô còn đang thắc mắc thì bỗng nghe thấy đồng nghiệp mới đến hỏi, “Cho… cho em hỏi một chút, Tư lão là ai ạ?”

“Tư lão là chú của ngài Tư! Nghe nói quan hệ giữa ông ấy và ba của ngài Tư rất tốt. Nhưng vì ba của ngài Tư đã ra khỏi nhà nên Tư lão cực kỳ có thành kiến với mẹ của ngài Tư. Năm đó, lúc mẹ của ngài Tư tiếp quản công ty, ông ấy vẫn luôn làm khó dễ bà ấy. Về sau, ngài Tư tiếp quản công ty rồi thì mới đè ông ấy xuống được. Nhưng hai năm qua, Tư lão tuy đã không thể gây sóng gió gì nhưng vẫn luôn theo dõi ngài Tư. Có điều ông ấy hôm nay đến đây làm gì nhỉ?”

Đây là lần đầu tiên Trang Nại Nại nghe được chuyện trong gia tộc của Tư Chính Đình, bèn dứt khoát ngồi tại chỗ nghe đồng nghiệp xung quanh bàn tán trò chuyện.

Một lát sau, Mino đi vào vỗ tay hai cái, thấy tất cả mọi người nhìn sang rồi mới đầy áy náy nói với họ, “Được rồi, tôi đến thông báo với mọi người. Chắc hẳn mọi người cũng biết là Tư lão đã đến. Ông ấy là người thích phô trương, nếu mọi người tan làm sớm thì chắc chắn sẽ không vui, nên mới làm chậm trễ của mọi người một hai tiếng…”

Tô Mi lập tức nói, “Không sao không sao, vừa khéo mọi người cũng phải kiểm tra lại bản thiết kế sân khấu cho lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập xem có còn vấn đề gì không.”

Mọi người đồng loạt hùa theo.

Mino liền cười cười, sau đó đi về phía Trang Nại Nại đang ngồi yên tĩnh ở vị trí của mình, “Trang Nại Nại, cô biết… Tư lão đến làm gì không?”

Trang Nại Nại cau mày lại.

Mino gõ lên bàn cô, “Tư lão đến vì chuyện bản thiết kế. Đế Hào được ngài Tư dẫn dắt bao năm chưa từng xuất hiện sai sót gì. Nhưng bây giờ, Tư lão cuối cùng đã có thể bắt thóp được ngài Tư rồi!”

Mắt Trang Nại Nại liền trừng to, không đợi cô nói gì Mino đã nói: “Ngài Tư bảo cô lên phòng họp lớn trên tầng cao nhất.”

Trang Nại Nại nghe vậy, tay bất giác siết chặt thành nắm đấm. Bảo cô lên đó là vì chuyện bản thiết kế sao? Tư Chính Đình gọi cô quay lại đi làm, chẳng phải là vì có thể bảo cô đến lúc nào thì đến sao?

Nhưng cô sẽ tuân theo như vậy sao?

Trang Nại Nại cúi thấp đầu, mắt hiện vẻ kiên quyết. Cô bỗng nghĩ ra một cách hay để chứng minh trong sạch của mình.

Nhìn bóng lưng vào thang máy của Trang Nại Nại, Mino nhếch môi cười gằn.

Trong phòng họp trên tầng cao nhất.

Tư Chính Đình mặt lạnh như băng ngồi ở vị trí trung tâm, bên tay trái anh là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.