Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 367: Tư chính đình, chúng ta ly hôn đi! (7)



Tướng mạo của người đàn ông trung niên kia có đôi nét tương tự với Tư Chính Đình, một đôi mắt đa mưu túc trí nhưng vẫn có vẻ xảo quyệt. Ông ta chính là chú của Tư Chính Đình, Tư Quang Tùng.

Quý Thần đứng sau lưng Tư Chính Đình, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, như thể gặp phải kẻ thù lớn.

Không khí cả phòng họp đông cứng khiến Quý Thần có cảm giác như trở lại tình cảnh lúc ông chủ mới tiếp nhận Đế Hào.

Khi đó mỗi lần họp cổ đông đều là một thử thách. Nhưng ông chủ và anh ta cũng đã vượt qua, mà bây giờ…

Quý Thần nheo mắt nhìn thoáng qua Lý Lệ đứng sau lưng Tư Quang Tùng. Lý Lệ này tuyệt đối có vấn đề, chẳng trách ông chủ lại bảo anh ta điều tra cô ta!

Nhóm thành viên trong hội đồng quản trị lần lượt đi vào, cuối cùng sau nửa tiếng, tất cả đã đến đầy đủ.

Tư Quang Tùng ho khan, “Làm chậm trễ thời gian của mọi người, tôi cũng không nói những câu thừa thãi nữa mà vào thẳng chủ đề luôn. Hôm nay tôi nhận được tin bản thiết kế trang phục năm nay của công ty đã bị người khác làm hỏng, nhưng mấy người lại không trừng phạt cô ta. Tôi chỉ muốn hỏi Chính Đình một chút xem đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Thật ra đám cổ đông bọn họ đều không quá quan tâm đến chuyện trong công ty, huống hồ Đế Hào là một tập đoàn lớn, doanh thu từ mảng trang phục hàng năm cũng chỉ là một phần nhỏ với bọn họ. Mọi người đều một mắt nhắm một mắt mở với những chuyện thế này trong công ty. Nhưng lúc này, nghe thấy lời chất vấn của Tư Quang Tùng, nhóm cổ đông đều quay ra nhìn nhau, sau đó liền cúi gằm mặt.

Chuyện này rõ ràng là “trâu bò” đánh nhau, ruồi muỗi như bọn họ vẫn nên trốn xa một chút!

Tư Quang Tùng nói xong liền nhìn Tư Chính Đình, “Chú nói này Chính Đình, không phải là cháu có ý với con gái nhà người ta nên mới cố ý bao dung đấy chứ?”

“Đúng vậy, chú có ý kiến?” Tư Chính Đình hờ hững trả lời.

Tư Quang Tùng ngây ra, dường như không ngờ Tư Chính Đình lại trả lời như vậy, ông ta nheo mắt nói: “Đương nhiên là có. Sao cháu có thể vì một người mình thích mà khiến lợi ích của công ty…”

“Có ý kiến thì giữ lại trong lòng đi.” Tư Chính mạnh mẽ cắt ngang lời ông ta.

Tư Quang Tùng: “…”

Tư Quang Tùng nghẹn họng, mãi lâu sau mới nói, “Chú dù gì cũng là một cổ đông, chẳng lẽ cổ đông như bọn chú mà cũng không có tư cách hỏi sao?”

Tư Chính Đình tiếp tục nhìn ông ta, một lúc sau mới từ tốn nói: “Chuyện bản thiết kế trong công ty mang tính bảo mật cao. Toàn bộ chuyện này bây giờ đang trong giai đoạn giữ bí mật, trừ tôi ra, không ai có tư cách để hỏi!”

Tư Quang Tùng không ngờ anh lại tìm được một lý do gượng gạo như vậy, tức giận đập bàn đứng dậy, “Cháu…”

“Nếu chú bất mãn thì có thể đề cử lập lại chủ tịch trong cuộc họp cổ đông lần nữa.” Tư Chính Đình mỉa mai nói rồi đứng dậy. Đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm mang theo cảm giác áp bức nặng nề nhìn về phía Tư Quang Tùng, khiến ông ta có cảm giác đứa cháu trai một năm không gặp này đã có khí thế mạnh mẽ hơn.

Sau đó Tư Chính Đình lại nói, “Nhưng trước khi chủ tịch thay đổi, chuyện ở đây do tôi quyết định. Tan họp!”

Lời nói đơn giản nhưng lại có thể trấn áp toàn bộ cổ đông.

Lúc Tư Chính Đình ra đến cửa phòng họp, lại thấy Trang Nại Nại thở hổn hển đứng bên ngoài. Sắc mặt Tư Chính Đình liền sầm xuống trong nháy mắt, anh lập tức dùng thân mình ngăn cô lại, sau đó thấp giọng quát: “Ai bảo em lên đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.