Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 371: Tình yêu của anh rất thầm lặng (1)



Tư Chính Đình chưa từng nghĩ tới có ngày giọng Tư Tĩnh Ngọc lại êm tai đến vậy.

Anh nín thở tập trung, muốn nghe chị ấy nói, nhưng lại chỉ nghe thấy riêng “rè rè… rẹt rẹt” truyền tới.

“TZ? Tĩnh Ngọc? Chị!!!”

Anh gọi mấy tiếng, đầu dây bên kia rốt cuộc mới lại có âm thanh, lúc có lúc không, tạp âm rất lớn, tiếng sóng biển khiến giọng Tư Tĩnh Ngọc càng nhỏ hơn, trong những câu đứt quãng, Tư Chính Đình chỉ nghe được mấy từ quan trọng.

“… Nước ngoài… Đảo hoang… Thám hiểm… Tín hiệu chập chờn… Alo… Alo! … Nghe…”

Sau đó, bên kia liền truyền đến tiếng ồn ào.

Chị ấy rốt cuộc đang nói gì?

Chuyện bản thiết kế, chị ấy rốt cuộc có nói Nại Nại có sao chép chị ấy hay không?

Tư Chính Đình vội vàng gọi lại, nhưng đầu dây bên kia lại báo không có tín hiệu. Đồng tử của anh co lại, nghĩ đến những thông tin Tĩnh Ngọc nói nước ngoài, thám hiểm, đảo hoang… nhưng tại sao chị ấy lại bỗng bị mất tín hiệu?

Có phải là đang gặp nguy hiểm gì không?

Nghĩ vậy, Tư Chính Đình liền đứng ngồi không yên.

Anh nhanh chóng tìm một dãy số trong điện thoại rồi gọi đi, “Hi Mike, cậu điều tra giúp tôi một chút xem dãy số tôi vừa nhận được gọi từ đâu.”

Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì mà khiến đôi mắt Tư Chính Đình tối sầm lại, “Mike, xin anh nhất định phải thật nhanh điều tra được vị trí của chị ấy, giải cứu chị ấy! Tiền công tôi sẽ lập tức gửi vào tài khoản của anh.”

Cúp điện thoại, Tư Chính Đình híp mắt lại trầm ngâm. Tư Tĩnh Ngọc lúc trước nói mình ở Brazil, nhưng sao Mike lại nói tín hiệu gián đoạn vừa rồi của chị ấy ở gần Chigaco (Mỹ)?

Anh lấy điện thoại gọi cho Quý Thần, “Đặt cho tôi một vé bay đến Chicago!”

Quý Thần ngây người, “Ông chủ, bây giờ mà đi Chicago thì ngài sẽ không thể về kịp lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập vào ngày kia.”

“Tư Quang Tùng nhất định sẽ gây khó dễ cho bà chủ trong lễ kỷ niệm, ông chủ… ngài xác định phải đi sao?”

Xác định phải đi sao?

Tư Chính Đình ngây người.

Một bên là chị, một bên là vợ!

Phải quyết định ra sao?

Quý Thần ở đầu dây bên kia tiếp tục khuyên nhủ: “Ông chủ, cho dù ngài đến Chicago cũng chỉ là đợi tin, chi bằng ở đây chờ có tin tức đáng tin cậy rồi bay qua cũng không muộn.”

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, Tư Chính Đình cúp điện thoại nhưng vẫn cảm thấy bất an. Anh nghĩ ngợi, cuối cùng nhấc điện thoại gọi cho Thi Cẩm Ngôn.

Thi Cẩm Ngôn bắt máy rất nhanh, cuộc gọi giữa hai người đàn ông hết sức ngắn gọn.

Tư Chính Đình nói: “Tĩnh Ngọc mất tích ở Chicago.”

Anh còn chưa nói thêm gì khác thì Thi Cẩm Ngôn đã lập tức nói, “Anh lập tức sang đó ngay.”

Tư Chính Đình rất hài lòng với thái độ của Thi Cẩm Ngôn, bèn gửi cách liên lạc của Mike cho anh ta, “Đây là một đội lính đánh thuê ở nước ngoài, năng lực làm việc của bọn họ rất cao. Còn nữa, nếu thật sự không được thì cứ xin sự trợ giúp từ Đại sứ quán Trung Quốc ở Mỹ.”

“Được, anh biết rồi.”

Tư Chính Đình sau khi cúp máy vẫn ngồi bần thần tại chỗ. Người đàn ông Thi Cẩm Ngôn này rất có năng lực làm việc, có anh ta đi, anh cũng có thể yên tâm.

Trong bóng đêm, anh lẳng lặng nhìn về phía trước, tình cảm từ từ lắng đọng sâu vào trong lòng. Một lúc sau, nghĩ đến chuyện Quý Thần nói đang làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh ở đồn cảnh sát, anh liền khởi động xe, lái đến đồn cảnh sát.

v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.