Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 381: Cao trào! lễ kỉ niệm trăm năm! (1)



Ánh mắt của Tư Chính Đình tuy rất hờ hững, thế nhưng lại khiến cô ta cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng, lạnh đến thấm cả vào xương. Mà sắc mặt của Quý Thần đứng đằng sau Tư Chính Đình lại càng thêm xấu xí, anh ta ra sức xua tay với Mino: Mẹ nó, nói cho cô biết đã vinh hạnh cho cô rồi, vậy mà còn không biết phân biệt tốt xấu như vậy!

Tất cả các nhân viên đều cúi đầu đứng vây xung quanh, ai ai cũng dựng cái lỗ tai lên.

Mino đứng ở cửa bước ra không được mà bước vào cũng không xong, lời nói đã được chuẩn bị sẵn cứ vậy mà nghẹn cứng trong họng.

Trang Nại Nại đứng trong phòng làm việc nghe thấy Mino nói như vậy thì cười khẩy một tiếng, thế nhưng lúc cô đang định đi về phía cửa để đáp lại cô ta một cách mỉa mai, thì lại bất ngờ thấy Tư Chính Đình và Quý Thần đang đứng đó.

Trong nháy mắt, lời nói nghẹn cũng trong cuống họng.

Quý Thần ho khan một tiếng, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, anh ta quay đầu nhìn mọi người xung quanh rồi phất phất tay nói: “Đứng cả ở đây làm cái gì? Chẳng lẽ trong công ty hết chuyện để làm rồi hay sao? Còn không quay về vị trí của mình đi!”

Mọi người cúi đầu, nửa muốn đi nửa lại muốn ở lại hóng hớt tiếp.

Trang Nại Nại nhìn bộ dạng xoắn xuýt của đám người kia thì khóe môi giật một cái.

Tầm mắt của Trang Nại Nại xuyên qua Mino rồi rơi vào trên người của Tư Chính Đình.

Từ lần mà cô đề nghị ly hôn đến giờ, đã hai ngày bọn họ không gặp nhau.

Thế nhưng bây giờ, những bản thảo thiết kế của cô sẽ chứng minh cho sự trong sạch của chính cô.

Trang Nại Nại nắm chặt hai bàn tay, lúc này cô bỗng cảm thấy khẩn trương lạ thường. Cô nghĩ rằng Tư Chính Đình hẳn sẽ tới đây, thế nhưng không ngờ...

Đợi sau khi tất cả nhân viên giải tán, Tư Chính Đình chỉ hời hợt nhìn thoáng qua Mino rồi bất ngờ lên tiếng: “Bản thảo thiết kế!”

Mino sửng sốt.

Trang Nại Nại cũng sửng sốt.

Lúc hai người bọn họ còn đang ngẩn người thì Quý Thần bước vào phòng làm việc, sau đó rút chiếc USB kia ra rồi đưa nó cho Tư Chính Đình.

Mà Tư Chính Đình thì chẳng thèm liếc mắt nhìn Trang Nại Nại, anh xoay người đi thẳng.

Mãi cho đến khi cả Tư Chính Đình và Quý Thần đều biến mất thì Trang Nại Nại mới giật mình tỉnh táo lại: Cái gì! Chuyện này cứ thế mà xong à? Cô còn chưa tẩy trắng thanh danh cho mình được đây này!

Chắc không phải vì cô nói muốn ly hôn với anh, cho nên Tư Chính Đình mới nổi lòng dạ hẹp hòi, khiến cô không sống nổi trong giới thiết kế đấy chứ?

Trang Nại Nại bị hành động không đầu không đuôi của anh làm cho bực mình, cô định đuổi theo, thế nhưng lúc ra tới cửa lại bị Mino kéo tay lại.

Trang Nại Nại xoay đầu, gương mặt đầy tươi cười của Mino đập thẳng vào mặt cô. Lý Lệ đã bị sa thải, thư kí mới của trưởng bộ phận thiết kế còn chưa tuyển được, cho nên lúc này cả dãy hành lang đều yên tĩnh, không có bất kỳ ai.

“Trang Nại Nại! Cô biết hành động của cô nực cười cỡ nào không?” Mino đắc ý nói.

Trang Nại Nại nheo mắt lại: “Cô muốn nói gì?”

Mino cúi đầu chỉnh lại đồng hồ của mình, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Thực ra mặc kệ bản thiết kế của cô có được công ty tiếp nhận hay không thì cô vẫn là kẻ bị nghi ngờ đã ăn cắp ý tưởng thiết kế!”

Trang Nại Nại sửng sốt: “Cô có ý gì?”

Mino cười ha hả hai tiếng: “Ý của tôi chính là tại sao cô lại ngây thơ đến thế chứ? Cứ cho là cô chứng minh được mình là người có tài năng thiết kế thì thế nào? Cô cho rằng nếu cô không có động cơ gây án thì cô sẽ không trở thành người có hiềm nghi sao? Cô cho rằng chỉ cần chứng minh được bản thân trong sạch, ngài Tư tin cô thì sẽ không có việc gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.