Cô hiểu ý của Mino, trên cơ bản thì chuyện cô ăn trộm bản thiết kế đã có chứng cớ vô cùng xác thực. Nhà họ Cố đã nói là cô đưa thiết kế cho bọn họ, mà thời gian ở Đế Hào cô cũng có thời cơ để gây án, toàn bộ nhân chứng vật chứng đều chỉ ra cô chính là thủ phạm, như vậy thì dù không có động cơ cô vẫn sẽ trở thành kẻ bị hiềm nghi.
Thế nhưng nếu như Tư Chính Đình nhìn bản thảo thiết kế của cô, biết cô bị oan uổng.
Đến lúc đó thì Đế Hào có khởi tố cô nữa không?
Không đúng!
Đôi mắt của Trang Nại Nại thắt lại, cô vừa mới nghĩ tới một người.
Lời của Mino cũng cùng lúc vang lên ngay bên tai cô, “Trang Nại Nại! Cô đừng có quên, Tư Quang Tùng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngài Tư như hổ rình mồi! Cô nói xem, nếu như Tư Quang Tùng biết cô chính là bà Tư thì ông ta sẽ làm gì?”
Làm gì à?
Ông ta nhất định sẽ cắn chặt lấy cô không buông, bởi vì nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục thì chuyện cô ngồi tù chỉ là chuyện nhỏ, Tư Chính Đình mất mặt lại là chuyện lớn.
Mino nói một cách đầy trào phúng: “Hiện giờ chỉ có hai kết quả thôi, hoặc là cô ăn trộm thiết kế của TZ hoặc là TZ ăn trộm thiết kế của cô! Hôm nay Tư Quang Tùng đã tìm một nhóm phóng viên đến để làm khó dễ trong lễ kỉ niệm trăm năm thành lập rồi! Cô nói xem, đến lúc đấy thì ngài Tư sẽ chọn ai đây?”
Tư Chính Đình sẽ chọn ai?
TZ là nhà thiết kế chủ lực của Đế Hào, nếu như danh tiếng của TZ bị mang tiếng xấu thì chính danh tiếng của Đế Hào cũng coi như xong. Buổi lễ kỉ niệm một trăm năm có bao nhiêu trang trọng chứ, thân là một nhân viên của bộ thiết kế thì đương nhiên cô hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai. Ngay cả thị trưởng cũng được mời tới tham dự, còn có mấy vị quan chức cấp cao cũng tới để tỏ lòng ủng hộ với những xí nghiệp tư nhân.
Lúc đó mà Tư Quang Tùng để lộ ra chuyện này ra...
Trang Nại Nại đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Mino tiếp tục cười: “Vừa rồi tôi còn đang nghĩ xem vì sao mà ngài Tư không trả lại sự trong sạch cho cô, lại còn cầm cả USB đi nữa! Cô nói xem... dưới tình huống như bây giờ, anh ấy còn có thể trả lại trong sạch cho cô sao?”
Tư Chính Đình có thể trả lại sự trong sạch cho cô hay không?
Chuyện này đã đi đến hồi gay cấn, nếu trả lại sự trong sạch cho cô thì đồng nghĩa với việc Tư Tĩnh Ngọc ăn cắp, mà Tư Tĩnh Ngọc cũng chính là đại diện cho Đế Hào. Nếu như Trang Nại Nại lấy lại được thanh danh thì tức là danh tiếng của Đế Hào sẽ mất sạch.
Trang Nại Nại nắm chặt tay của mình, cả người không khống chế được mà run rẩy.
Mino tiếp tục công kích: “Ngài Tư chỉ cần hi sinh cô là sẽ được tôn vinh là chí công vô tư, vì lợi ích toàn cục mà không màng tới tình thân. Chuyện trộm cắp thiết kế cũng chẳng phải chuyện lớn gì, cùng lắm là cô ngồi tù một năm hai năm thôi! Đến lúc đó chỉ cần ngài Tư lợi dụng chút quan hệ là có thể miễn thi hành án rồi. So sánh giữa hai bên thì cô nghĩ xem anh ấy sẽ làm thế nào?”
Tư Chính Đình sẽ làm thế nào?
Đây là vấn đề mà bất cứ ai cũng biết được nên lấy nên bỏ cái nào!
Danh dự của Đế Hào quan trọng hay là danh dự của một nhân viên nho nhỏ như cô quan trọng đây?
Trang Nại Nại cắn môi.
Mino vỗ vỗ vai của cô, “Vậy nên tôi khuyên cô, hiện tại nhân lúc còn có thời gian thì nhanh trốn đi!”
Trốn đi!
Trốn đi sao?
Trong nháy mắt, Trang Nại Nại cảm thấy não bộ của mình gần như tạm dừng.
Cô không thể ngồi tù được.
Mẹ cô còn đang ở nước ngoài, mặc dù Cố Đức Thọ đã nói sẽ để bà ấy trở về, thế nhưng với cách làm người của ông ta thì cô không thể tin tưởng ông ta được. Cái gì mà chỉ còn một tuần trị liệu, rõ ràng là ông ta muốn giữ mẹ Trang lại để khống chế cô.
Nếu như cô mà thật sự tin tưởng Cố Đức Thọ thì cô đúng là bị ngu rồi!
Cô muốn ra nước ngoài tìm mẹ mình, cô không thể ngồi tù được!
Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu cô, nháy mắt đã lan tràn ra khắp nơi.
Thế nhưng bóng hình của Tư Chính Đình đột nhiên thoáng qua.
Trong đầu Trang Nại Nại lại lóe lên rất nhiều suy nghĩ.