Mino tiến đến gần cô, cong môi cười nói: “Cô còn do dự cái gì? Ngài Tư cũng đâu có tin cô, tất cả mọi chứng chứ đều chỉ về phía cô cả. Cô không trốn, chẳng lẽ muốn ở lại đây làm người chịu tội thay sao?”
Mino nói đến đây thì mắt của cô ta híp lại, khóe môi cong lên, chỉ cần Trang Nại Nại rời đi thì giữa Trang Nại Nại với ngài Tư sẽ không còn khả năng quay lại.
Trang Nại Nại nhỏ giọng nói: “Vậy nên tôi phải rời đi sao?”
Mino gật đầu, “Đúng thế, cô phải chạy thật nhanh đi, nếu không thì không còn kịp nữa đâu.”
“Nhưng tôi phải đi đâu bây giờ?” Dường như Trang Nại Nại đang rất mê man.
Mino nói, “Không được đi ra nước ngoài! Trước hết cô cứ tìm một chỗ nào đó tránh một chút, đất nước Trung Quốc này lớn như vậy, bọn họ muốn tìm một người cũng không dễ.”
“Sau đó tôi sẽ trở thành tội phạm bị truy nã, phải sống trong bóng tối, không thể sống một cách quang minh chính đại nữa sao?”
Mino uy hiếp, “Thế cô cảm thấy sống như một con chuột hay là ngồi tù tốt hơn?”
“Đúng thế, tôi không thể ngồi tù.”
“Đúng đúng, vậy nên cô phải...” Mino tiếp tục mê hoặc.
Thế nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết thì đã thấy Trang Nại Nại cong môi cười, nhìn cô ta.
Mino sửng sốt nhíu mày lại.
Trang Nại Nại lạnh giọng cười: “Mino, cô nghĩ rằng ai cũng ngu như cô sao?”
Mino tức đến nghiến răng nghiến lợi, vậy ra cái bộ dáng mê mê man man vừa rồi là Trang Nại Nại dùng để lừa cô ta sao?
Mino nhìn Trang Nại Nại tiếp tục châm chọc, “Thế nhưng bây giờ cô chỉ có hai sự lựa chọn mà thôi.”
“Cô chắc chắn rằng người mà Tư Chính Đình chọn không phải là tôi sao?” Trang Nại Nại nhìn cô ta.
Mino siết chặt tay, “Cô cho là ngài Tư sẽ chọn một kẻ ăn trộm như cô sao?”
Đúng thế!
Nếu như Tư Chính Đình biết cô trong sạch thì chắc chắn sẽ không hi sinh cô. Cô hiểu rõ tính cách của anh, hiểu rõ sự kiêu ngạo của anh.
Thế nhưng vấn đề chính bây giờ là Tư Chính Đình không hề tin tưởng cô.
Nụ cười của Trang Nại Nại có chút miễn cưỡng, thế nhưng cô bất ngờ ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt chiếu thẳng vào Mino: “Mino! Kể cả anh ấy có không chọn tôi đi chăng nữa thì tôi nói cho cô biết, tôi thích được sống một cách đường hoàng, thà rằng tôi ngồi tù cũng không bao giờ đi làm một con chuột vĩnh viễn không thấy được ánh sáng! Người như vậy chỉ có thể khiến người khác cảm thấy thật đáng thương hại mà thôi!”
Trang Nại Nại nói xong liền dựng thẳng sống lưng rồi đi về phía trước.
Mino đứng yên tại chỗ, cô ta chỉ cảm thấy mặt mũi nóng hừng hực, trong lòng cũng dần dần giận điên lên.
Không thấy được ánh sáng?
Trang Nại Nại đang ám chỉ chính cô ta sao?
Mino nắm chặt hai bàn tay, răng nghiến vào nhau ken két, nửa ngày sau cô ta mới quay về phòng làm việc.
Cô ta nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cầm di động lên để gọi điện cho Tả Y Y: “Cô Tả, lễ phục của cô đã được làm xong rồi.”
“Ồ, vậy một lát nữa tôi cho người qua đó lấy.” Dường như Tả Y Y đang ở trong một thẩm mỹ viện nào đó, xung quanh có tiếng nhạc nhẹ nhàng thư giãn.
Mino ngập ngừng một chút, sau đó đột nhiên nói: “Gần đây tâm tình của ngài Tư không được tốt lắm, cô Tả cũng nên cẩn thận một chút.”
Tả Y Y sửng sốt: “Anh Đình làm sao vậy?
Kể từ khi Tả Y Y biết Tư Chính Đình và Trang Nại Nại đã kết hôn thì cũng không tới quấy rầy bọn họ nữa. Thế nên khi bất ngờ nghe được tin này thì có chút giật mình.
Mino nói: “Còn chẳng phải là do chuyện bản thảo thiết kế đó sao, aizz...”
Mino đem chuyện bản thảo thiết kế tóm tắt lại cho Tả Y Y: “Trợ lý Quý Thần còn nói cho tôi biết rằng Trang Nại Nại chính là bà Tư! Thế nhưng điều này sao có thể chứ? Bà Tư lại đi ăn trộm bản thảo thiết kế của Đế Hào rồi đưa cho Cố gia? Aizz, gần đây ngài Tư gầy hẳn đi!”