Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 429: Ngài tư theo đuổi vợ (9)



Ăn cơm xong là chuyện của một tiếng rưỡi sau.

Có điều, ăn no rồi, trò chuyện vui vẻ rồi nhưng không ai nhắc tới chuyện ra về, thậm chí có bàn đã bắt đầu bày trò chơi.

Trang Nại Nại ngồi cùng bàn với mười lăm mười sáu người, nhưng vì bàn họ có Tư Chính Đình ở đây nên ít nhiều gì cũng không được tự nhiên. Có người hâm mộ nhìn các bàn khác, cuối cùng không nhịn được nữa bèn nói: “Hay chúng ta chơi trò gì đi!”

“Chơi trò gì?” Một người khác phụ họa.

“Tất nhiên là chơi Nói Thật hay Mạo Hiểm rồi! Trò thịnh hành thế cơ mà!”

“Ok mem!”

Mọi người bàn bạc xong liền đồng loạt nhìn Tư Chính Đình và Trang Nại Nại, chờ ý kiến của bọn họ.

Tư Chính Đình vẫn không nói lời nào, còn Trang Nại Nại vẫn cúi đầu giả chết. Thấy hai người như vậy, Quý Thần cũng muốn bầu không khí sôi nổi hơn một chút, bèn nói: “Ok! Chúng ta lấy chai rượu quay, miệng chai hướng về ai thì người đó trả lời, thế nào?”

“Ok!”

Lực lượng quần chúng rất lớn, chỉ trong chốc lát là bàn ăn đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn vài chai rượu và lon bia. Bọn họ đặt chai rượu lên đĩa thủy tinh rồi bắt đầu quay.

Quay vài vòng liền trúng mấy cô gái trẻ như Trương Đình Đình. Mọi người hỏi cũng khá thoáng, ví dụ như “Còn zin không?” Đến lần quay thứ chín thì miệng chai hướng về phía Trang Nại Nại.

“Ha ha, Nói Thật hay Mạo Hiểm nào?” Có người hỏi.

Trang Nại Nại suy nghĩ rồi nói: “Nói Thật!”

Các câu hỏi được bỏ sẵn vào trong một cái hộp, tới lượt ai thì người đó rút câu hỏi. Có điều, đám người này chơi tới điên rồi, phần Mạo Hiểm chắc chắc rất khó thực hiện nên cô mới chọn Nói Thật.

Một người cầm hộp lại trước mặt Trang Nại Nại, cô rút một tờ ra rồi đưa cho người cầm hộp.

Người đó liền đọc to, “Nại Nại, cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn có không ít người theo đuổi. Vậy cô có mối tình đầu vào năm bao nhiêu tuổi?”

Trang Nại Nại nở nụ cười, “Mười sáu.”

Tuổi mười sáu đến tuổi mười tám, ba năm tuổi trẻ quý giá cô đều dành chọn hết cho Tư Chính Đình.

“Mười sáu? Ôi, yêu sớm này!” Trương Đình Đình khoa trương nói, “Có điều ở chỗ tôi, cấp 2 là đã có người yêu rồi. À không, bây giờ e là cấp 1 cũng đã bắt đầu tỉnh tò rồi.”

“Mười sáu tuổi ở nước ngoài là thành niên rồi. Đâu phải yêu sớm gì đâu.” Trang Nại Nại trả lời.

Trương Đình Đình liền cười, “Vậy cô có dám nói chuyện này cho mẹ cô biết không? Nếu mẹ cô biết, nhất định sẽ đánh gãy chân của cô.”

Đôi mắt Trang Nại Nại cong cong lên, trên mặt cũng lộ ra sự thích thú, “Không đâu, lúc mẹ tôi biết, bà ấy còn cổ vũ tôi theo đuổi người ta nữa.”

Trương Đình Đình bắt được tin tức, lập tức hưng phấn truy hỏi, “Tôi còn tưởng cô được ai theo đuổi chứ, không ngờ lại là cô theo đuổi người ta. Nại Nại này, nói mau nói mau, đối phương rốt cuộc là người như thế nào mà khiến mẹ cô đồng ý vậy?”

Là ai à?

Khóe mắt Trang Nại Nại nhìn lướt qua Tư Chính Đình. Ngón tay vốn đang gõ trên mặt bàn bỗng dừng lại, dường như anh đang dựng lỗ tai lên chờ cô trả lời.

Trang Nại Nại bĩu môi nói, “Aizzz… lúc đó còn nhỏ, ánh mắt không tốt, nên nhìn trúng một người mặt than.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.