Cô quay đầu lại thì thấy nhân viên an ninh lại còn đỡ tên trộm kia lên. Tên trộm kia chẳng biết đang nói gì đó với vẻ mặt đầy căm phẫn.
Trang Nại Nại: “…”
Đây là người xấu thì cáo trạng trước sao?
Trang Nại Nại thật sự hối hận vì vừa rồi đã nhẹ tay với hắn, nhưng đã thành ra thế này rồi thì phải làm sao bây giờ?
Trang Nại Nại nóng nảy đến cồn cào ruột gan. Cô dùng tiếng Anh bập bẹ để trao đổi với đối phương, nhưng nhân viên an ninh kia lại chỉ toàn dùng văn nói khiến cô không thể hiểu nổi. Thấy chỉ còn hai tiếng nữa là phải lên máy bay, mà Tư Chính Đình lại chẳng thấy đâu, Trang Nại Nại nóng nảy đến nỗi đưa tay đẩy nhân viên an ninh đó ra.
Nhân viên an ninh lập tức lấy dùi cui điện ra, chĩa thẳng vào cô.
Trang Nại Nại bị dọa đến không dám động đậy, run run giơ tay lên.
Trang Nại Nại nghe thấy giọng Tư Chính Đình liền đỏ hoe hai mắt, mím môi nhìn anh.
Tư Chính Đình chỉ vừa mới đi chưa được mấy bước thì đã nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán ăn trộm gì đó. Chẳng hiểu sao, anh lại có linh cảm rằng chuyện này liên quan đến Trang Nại Nại nên liền vội vàng quay lại, thì thấy chỗ cô ngồi đã chẳng còn ai nữa.
Sau khi hỏi thăm người xung quanh biết được tình hình, anh lập tức chạy đi tìm kiếm trong sân bay rộng lớn. Lúc đó, anh quả thật chỉ muốn lật tung cả cái sân bay này lên.
Sau đó, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô.
Tư Chính Đình tiến lên ôm lấy Trang Nại Nại, sau đó mới hằm hằm nhìn viên cảnh sát kia, nói một câu tiếng Anh bằng giọng hết sức lạnh lẽo và ác bức.
Nhân viên an ninh kia lập tức cau mày, nhưng có lẽ bị khí thế của anh chèn ép nên cuối cùng cũng buông cây dùi cui trong tay xuống.
Tư Chính Đình lấy điện thoại ra gọi cho đại sứ quán Trung Quốc ở Mỹ, khai báo vài câu đơn giản về chuyện ở đây. Sau đó lại gọi mấy cuộc khác, có cuộc dùng tiếng Anh, có cuộc dùng tiếng Trung.
Cuối cùng, nhân viên an ninh kia nhận được một cú điện thoại, không biết bên kia nói gì mà thái độ anh ta thay đổi hẳn, còn xin lỗi nữa.
Tư Chính Đình lạnh lùng nhìn anh ta, “Tôi vẫn sẽ truy cứu anh!”
Xử lý xong, Tư Chính Đình mới dẫn Trang Nại Nại quay lại phòng chờ.
Đến cửa vào, anh nhìn đồng hồ nói, “Vẫn còn thời gian, anh đi mua ít đồ ăn, em đừng đi đâu cả.”
Trang Nại Nại ngoan ngoãn gật đầu, Tư Chính Đình đi được mấy bước bỗng quay lại, nói bằng giọng điệu hết sức bất đắc dĩ, “Em đi cùng anh đi.”
Trang Nại Nại lập tức gật đầu cái rụp.
Tư Chính Đình: “...”
Hai người tùy tiện ăn chút gì đó lót dạ, sau đó ngồi máy bay suốt đêm đến bang Kentucky.
Nếu Trang Nại Nại đi một mình thì đến đây chắc chắn sẽ không biết phải đi tiếp thế nào. Nhưng nhờ có Tư Chính Đình, tất cả mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Bọn họ nhanh chóng tìm đến được viện an dưỡng mà mẹ Trang ở.