Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 471: Bọn họ có con rồi (1)



Cô vẫn luôn đề phòng nhà họ Cố, nhưng lại vô tư quên mất rằng nhà họ Tư còn có một con sói đang nhìn chằm chằm bọn họ, chẳng biết lúc nào sẽ xông lên cắn một miếng.

Cô nhìn Đinh Mộng Á chằm chằm, một lúc sau mới từ từ nói: “Không cần bà giúp, tôi chỉ mong bà không có bất cứ quan hệ gì với chúng tôi nữa! Về sau, chuyện của chúng tôi không cần bà quan tâm!”

“Cô đừng kích động, chúng ta bình tĩnh từ từ nói chuyện, có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó rồi?” Đinh Mộng Á cau mày nói.

“Hiểu lầm? Giữa chúng ta thì có thể hiểu lầm gì? Năm năm trước, bà tổn thương tôi và mẹ tôi chỉ là một câu hiểu lầm? Bây giờ vì bà mà mẹ tôi mất tích, chẳng lẽ đây cũng là hiểu lầm?”

Nói đến đây, Trang Nại Nại cũng không nhịn được nữa, giọng điệu trở nên mỉa mai hết sức: “Vậy có phải một ngày nào đó bà giết tôi rồi, bà cũng có thể nói với cảnh sát rằng đây chỉ là một hiểu lầm?”

“Chuyện này khác, cô hãy nghe tôi nói...” Đinh Mộng Á cố gắng phản bác.

“Tôi không muốn nghe bà nói bất cứ lời nào, cũng không muốn nhìn thấy bà nữa! Đinh Mộng Á, mẹ tôi là người duy nhất mà tôi quan tâm trên đời này, nếu bà ấy thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không bỏ qua cho bà!” Nói rồi, cô chỉ ra ngoài, “Mời bà đi cho.”

Cô lui ra sau một bước, định đóng cửa lại thì Đinh Mộng Á duỗi tay ra ngăn lại, “Nại Nại, tôi cảm thấy giữa chúng ta thật sự có hiểu lầm gì đó. Tôi không ngờ mẹ cô nhìn thấy tôi lại kích động như vậy, tôi...”

Không ngờ?

Tai nạn vào năm năm trước cũng là không ngờ tới sao?

Cảm giác bực bội và buồn nôn bỗng dâng lên trong lòng Trang Nại Nại. Lúc này cô chỉ muốn khiến Đinh Mộng Á nhanh chóng biến mất trước mặt cô, vì nếu cứ đối mặt với bà ấy thì cô sẽ thật sự không nhịn được mà động chân động tay với bà ấy mất.

Vì thế, cô không hề nghĩ ngợi mà đóng sầm cửa lại.

Ngón tay của Đinh Mộng Á không may bị kẹt trong khe cửa, khiến bà ấy phải hít vào một hơi vì đau.

Âm thanh đó khiến Trang Nại Nại cuối cùng cũng tìm lại được chút lý trí. Cô hơi thả lỏng bàn tay đang đóng cửa ra. Tuy hận không thể phanh thây xé xác người này, nhưng nghĩ đến Tư Chính Đình, cô vẫn không đành lòng. Cô đang định đẩy cửa ra thì cánh cửa bỗng bị một người giữ chặt từ bên ngoài, sau đó kéo phăng ra.

Trang Nại Nại cũng lảo đảo theo lực kéo đó. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Tư Chính Đình đã xanh mét mặt đứng trước mặt Đinh Mộng Á. Tư Chính Đình nắm tay mẹ mình, nặng nề nhìn xuống đầu ngón tay của bà. Ở đó đã tím xanh, có vết máu tụ. Đinh Mộng Á cũng tái mặt đi, rõ ràng là rất đau.

Lòng Trang Nại Nại chùng xuống, cô lo lắng nhìn về phía Tư Chính Đình.

Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại là vẻ lạnh lùng vì tức giận, không như hôm qua, tuy lạnh lùng nhưng vẫn khiến người khác có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cô.

Trang Nại Nại muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

“Mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện!” Tư Chính Đình dắt Đinh Mộng Á đi.

Đưa bà ấy đến bệnh viện...

Lòng Trang Nại Nại bỗng chua xót, cô thực sự rất muốn khóc.

Cô cũng phải đến bệnh viện, anh có biết không?

Cô đã mang thai con của bọn họ rồi, anh biết không?

Cô muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ mím chặt môi, bình tĩnh nhìn anh ôm Đinh Mộng Á rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.