Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 544: Đây là địa bàn của tôi! (2)



Chủ nhiệm phòng giáo vụ nói: “Trang Nại Nại, em nhìn xem em đang có cái thái độ gì thế này? Em đánh thầy giáo rồi mà vẫn còn vênh mặt với ai! Em nói đi, sao em lại đánh thầy giáo!”

Trang Nại Nại cắn môi, không nói câu nào.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ liền nhìn về phía thầy giáo kia, “Thầy Từ, thầy nói gì đi!”

Thầy giáo biến thái kia cũng đã ngoài bốn mươi, nghe vậy liền ôm gương mặt sưng vù của mình nói, “Tôi… tôi chỉ bảo con bé tháo găng tay ra.”

Tháo găng tay ra để học bơi, chuyện này hết sức bình thường mà! Sao Trang Nại Nại không làm?

Mọi người thắc mắc nhìn về phía cô.

Mặt Trang Nại Nại đỏ bừng lên, mím môi thật chặt, nhưng vẫn không nói câu nào.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ thấy thái độ ác liệt của cô thì nói muốn phạt cô thôi học. Trang Nại Nại nghe vậy thì lộ ra luống cuống, nhưng cô vẫn kiên cường, không nói gì cả. Cô chưa bao giờ là loại người thích gây rắc rối, tuy to mồm nhưng lại không bao giờ gây chuyện, rất nghe lời, ngoan ngoãn biết điều.

Tư Chính Đình cảm thấy chuyện này còn có ẩn tình gì đó, bèn ra mặt dẫn Trang Nại Nại đi, còn đè ép vụ xử phạt này xuống.

Sau đó, anh dẫn cô đến dưới một gốc hoa anh đào ở cạnh dãy lớp học, nghiêm túc hỏi cô: “Rốt cuộc là sao cậu lại đánh thầy giáo?”

Cô ấp úng, không chịu nói.

Tư Chính Đình bèn quay người đi, “Không nói thì thôi.”

Cô sợ nhất là cái vẻ lạnh lùng không quan tâm này của anh, bèn vội vàng túm lấy tay anh, “Mình nói, mình nói!”

Anh quay đầu lại, thấy cô cứ như một đứa trẻ làm sai chuyện mà ấp úng nói, “Bởi vì… bởi vì cái tên biến thái kia thích sờ tay mình.”

Tư Chính Đình nghe mãi mới hiểu ra là chuyện gì, trong đôi mắt hẹp dài liền hiện vẻ tức giận!

Anh tức giận hỏi cô, “Sao vừa rồi cậu không nói?”

Trang Nại Nại lập tức xù lông như một con thỏ, “Cái đám các cậu chẳng phải thích để ý mặt mũi nhất sao. Mình là người sắp làm bạn gái của cậu, nếu có tin đồn bị thầy giáo sàm sỡ thì cậu còn có thể diện gì nữa?!”

Tư Chính Đình: “!!!”

Lúc đó, anh vẫn chưa phải là bạn trai cô, vẫn chưa nhận lời theo đuổi của cô.

“Vì thế cậu đánh thầy giáo sao?”

Trang Nại Nại cúi gằm mặt, rồi lại nói rất hùng hồn: “Tay mình chỉ để một mình cậu sờ thôi.” Nói đoạn, cô lại e dè nhìn anh rồi cắn môi, “Chính Đình, mình đánh thầy giáo là sai, sau này mình không đánh nữa.”

Anh lại chỉ bình tĩnh nhìn cô thật lâu, sau đó nói, “Nại Nại, nhớ kỹ lời cậu nói ngày hôm nay.”

“Hửm?”

Tư Chính Đình không giải thích gì mà đi thẳng.

Về sau thầy giáo kia bị tung ra một vài tin đồn, sau đó bị trường đuổi việc, rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.

Còn anh chỉ tùy tiện dặn dò một câu, nhưng lại được cô ghi nhớ suốt năm năm.

Tư Chính Đình bỗng đứng phắt dậy, anh không chờ được nữa mà muốn đi tìm cô…

***

Thạch Hạo Vũ đi ra khỏi phòng liền thấy Trang Nại Nại đi vào nhà vệ sinh. Anh ta không giải thích được cảm giác trong lòng mình là gì, bất chợt bước nhanh về phía trước.

Lúc vào nhà vệ sinh, Trang Nại Nại cẩn thận xem xét, xác định đúng là nhà vệ sinh nữ mới yên tâm. Sau khi giải quyết nhu cầu rồi đi ra ngoài, cô bỗng nghe thấy một giọng nam gọi lại: “Nại Nại.”

Trang Nại Nại ngẩn ra, sau đó phản ứng đầu tiên là ngẩng phắt lên nhìn lên cửa nhà vệ sinh!

Đúng là nhà vệ sinh nữ mà! O(╯□╰)o

Cô đâu có vào nhầm phòng, sao lại có giọng đàn ông ở đây?

Lúc cô đang khó hiểu thì Thạch Hạo Vũ tiến đến từ sau lưng, đau đớn nhìn cô nói, “Nại Nại, sao em lại để bản thân thành ra như bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.