Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 547: Đây là địa bàn của tôi! (5)



Chuyện này cứ thế cho qua?

Sao có thể như thế được?

Lớp trưởng rõ ràng là thiên vị cho đôi của Trang Nại Nại. Thạch Hạo Vũ lập tức không nhịn được mà nói: “Không được, tuyệt đối không được! Con mẹ nó, hôm nay không bắt cái tên trai lơ này quỳ xuống xin lỗi thì tôi không mang họ Thạch nữa!”

Nói rồi, hắn ta bám vào vách tường gắng gượng đứng dậy, nhưng bộ phận nào đó thật sự quá đau, khiến chân hắn ta không thể ngừng run, hắn ta nhìn về phía phục vụ nói, “Quản lý của mấy người đâu? Bảo vệ chỗ mấy người đâu? Còn không đến nữa là tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Tôi ở đây, tôi ở bên này. Xin lỗi vì đã đến muộn, hết sức xin lỗi!”

Quản lý hôm nay vừa khéo không có ca trực nên không đi làm. Nhưng ở nhà lại nhận được tin Đại Boss đến, ông ta liền nhảy dựng lên, lái xe như bay đến đây.

Sau khi nghe báo số phòng, quản lý còn cảm thấy giật mình mất một lúc. Vì nơi đây không đủ cao cấp nên Đại Boss rất ít khi đến khu resort này, nhưng sao lần đầu ngài ấy đến lại thuê một phòng phổ thông?

Từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên này, quản lý vội vàng chạy đến.

Tiết Dung thấy quản lý đến thì viền mắt liền đỏ hoe chạy đến, “Chú Vương, chú đến rồi! Hôm nay có người ra tay với chồng cháu ngay trên địa bàn của chú, chú nhất định phải làm chủ cho cháu!”

Vì quen biết với ba của Tiết Dung nên quản lý thấy cô ta cũng khách khí cười, “Không thành vấn đề, là ai ra tay đánh người?”

Tiết Dung liền chỉ về phía Tư Chính Đình, “Chính là hắn ta! Chú Vương, bây giờ chú gọi bảo vệ đến đánh cho hắn ta một trận thì chuyện này coi như xong! Nếu không thì chúng cháu sẽ gọi cảnh sát đến!”

“Ai to gan như vậy...”

Quản lý nhìn theo hướng Tiết Dung chỉ, vừa thấy Tư Chính Đình thì liền nhũn chân ra.

Đây chẳng phải là Đại Boss sao?

Sao Tiết Dung lại chọc phải Đại Boss?

Quản lý nuốt nước miếng đánh ực, thấy Tư Chính Đình lạnh nhạt nhìn mình liền giật thon thót: “Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi!”

“Hiểu lầm cái gì? Chú Vương, cái tên này...”

“Cháu câm miệng cho chú!”

Tư Chính Đình hờ hững vuốt tay áo xuống rồi nói: “Có phải nên tính tiền rồi không?”

Tính tiền?

Quản lý Vương nhìn về phía phục vụ phòng, nhân viên phục vụ đó liền nói, “À, tổng cộng là ba triệu bốn trăm nghìn NDT. Chúng tôi sẽ giảm số lẻ đi.”

“Cái gì? Nấm Truffle trắng ngoài thị trường chỉ bán hơn một trăm nghìn một cân thôi, khách sạn các cô cướp của à? Ba triệu bốn trăm nghìn NDT!” Tiết Dung nghe vậy liền nóng nảy.

Nhân viên phục vụ cũng nhanh mồm nhanh miệng trả lời lại, “Cô nói vậy là không đúng rồi, chỗ chúng tôi là khách sạn năm sao cao cấp, ăn một củ cải trắng ở đây đã mất mười đồng rồi. Sao cô không nói ngoài chợ chỉ bán một đồng? Thứ chúng tôi bán là dịch vụ!”

Tiết Dung bị nói mà ngây cả người.

Tư Chính Đình nhìn sang quản lý Vương, “Cô ta không trả nổi thì gọi ba cô ta đến đây.”

Nói xong liền hết sức cẩn thận, dịu dàng dìu Trang Nại Nại đi vào phòng.

Quản lý Vương vẫn muốn nói đỡ cho ba của Tiết Dung, “Chuyện này...”

Tiết Dung lại lập tức nói, “Được, gọi thì gọi!”

Nói rồi, cô ta còn nhìn về phía quản lý Vương, nghĩ thầm nếu ba cô ta đến thì chắc chắn quản lý Vương sẽ phải tính giá gốc của nấm Truffle trắng cho bọn họ, đến lúc đó còn tiết kiệm được một triệu nữa ấy chứ!

Hơn nữa, ba cô ta đến vừa khéo có thể làm chỗ dựa cho cô ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.