Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 567: Âm mưu của lý ngọc phượng (4)



Lý Ngọc Phượng lại nói tiếp, “Nại Nại, mẹ biết con không thích nghe lời này của mẹ, các con đều còn trẻ, không quan tâm những chuyện này, nhưng mẹ thật sự muốn tốt cho con nên mới nói. Bây giờ có biết bao nhiêu người còn làm công chứng tài sản trước khi kết hôn, cũng rất nhiều người vợ đòi đứng tên giấy tờ bất động sản, những chuyện này hiện nay đã cởi mở hơn rồi.”

Trang Nại Nại nghe vậy liền cau mày, đã đoán được lời Lý Ngọc Phượng muốn nói là gì.

“Nại Nại, không thể tin đàn ông được, chỉ có chính thức giữ tiền trong tay thì mới được. Chưa nói đến ai khác, ngay mẹ chồng con là Đinh Mộng Á đó cũng rất nổi tiếng ở thời bọn mẹ. Năm đó bố chồng con phản bội bà ấy, sau đó bà ấy liền đuổi thẳng cổ bố chồng con ra khỏi nhà…”

“Rốt cuộc là bà muốn nói gì?” Trang Nại Nại thật sự không nghe nổi nữa, muốn bà ta nói mục đích ra.

“Mẹ muốn con… đòi ngài Tư một chút cổ phần của công ty, đứng tên con.”

Đồng tử Trang Nại Nại co lại, “À?”

“Con đang trong thời kỳ tân hôn ngọt ngào với ngài ấy, hơn nữa lại còn mang thai. Chuyện bản thiết kế lần trước, trong lòng ngài ấy chắc chắn vẫn còn áy náy với con. Con đòi ngài ấy cổ phần công ty thì ngài ấy nhất định sẽ cho con. Không cần quá nhiều, chỉ cần 5 hoặc 10% là được.”

Nói đoạn, Lý Ngọc Phượng cúi đầu: “Như vậy thì sau khi con có tuổi, có nhiều người trẻ tuổi hơn con, dù ngài ấy có nuôi tình nhân ở bên ngoài thì con cũng sẽ không lãng phí nhiều năm thanh xuân với ngài ấy.”

Trang Nại Nại lập tức có cảm giác bài xích ý nghĩ này. Cô cau mày, đang định nói gì đó thì Lý Ngọc Phượng lại chen miệng: “Dù con không suy nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho đứa con trong bụng. Nại Nại, con…”

Trang Nại Nại cắt lời bà ta, “Được rồi, tôi biết bà có ý gì rồi. Nhưng tôi và anh ấy là vợ chồng, tôi tin tưởng anh ấy. Hơn nữa, cho dù có một ngày anh ấy thật sự không cần tôi nữa thì tôi cũng có khả năng để nuôi sống con mình. Tôi lấy anh ấy không phải vì tiền.”

Lý Ngọc Phượng còn định nói thêm điều gì thì Trang Nại Nại lại cắt lời bà ta, “Mục đích của tôi lúc mới lấy anh ấy không trong sáng, nhưng tôi chưa từng hối hận. Bà nói đúng, nếu sau này chúng tôi thật sự xa nhau, thanh xuân của tôi đã dành cho anh ấy, nhưng chẳng phải thanh xuân của anh ấy cũng dành cho tôi sao? Vì thế bà đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Giọng điệu của Lý Ngọc Phượng đã hơi khó nhịn, “Con làm sao thế? Con có biết đã bao nhiêu cô gái phải chịu thiệt rồi không? Suy nghĩ này của con quá ngây thơ rồi…”

“Tôi biết tôi ngây thơ, nhưng tôi không về làm dâu một gia đình bình thường, người tôi lấy là Tư Chính Đình, tôi tin tưởng anh ấy!”

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu cô không thể xác định được là Tư Chính Đình yêu cô, vậy thì cuộc hôn nhân của hai người thật sự đã đi đến hồi kết rồi.

Lý Ngọc Phượng thấy thái độ của cô kiên quyết, biết không khuyên được cô thì bèn thở dài thườn thượt, “Con bé này, con quả thật quá lạc quan rồi! Đã vậy thì thôi, mẹ và em con về trước đây.”

Cố Tinh San vẫn muốn ở lại, nhưng thấy thái độ của Lý Ngọc Phượng kiên quyết thì đành phải đi về với vẻ không tình nguyện.

Đến lúc xe của bọn họ nhanh chóng lái ra khỏi biệt thự nhà họ Tư, Lý Ngọc Phượng liền cầm điện thoại lên gọi cho Đinh Mộng Á: “Alo, bà thông gia, tôi muốn hẹn gặp bà một chút. Tôi có vài việc muốn nói với bà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.