Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 592: Trang nại nại trong truyền thuyết (4)



Rời khỏi trường, Trang Nại Nại vẫn còn thấy cay cú.

Ai mà chẳng muốn có thể lưu lại những hồi ức tốt đẹp ở trường cũ, để những lứa học sinh sau này nhắc đến cô thì đều nghĩ tới điều tốt đẹp. Thế quái nào cô lại gắn với xấu xí béo ú rồi?

Mặc dù...

Đúng là cô nổi tiếng thật, thế nhưng nổi tiếng kiểu này thì cô không muốn.

Trang Nại Nại lên xe, thật sự là cô giận điên rồi nên mới quay đầu nhìn Tư Chính Đình chất vấn: “Em đã xấu lại còn béo sao?”

“Không xấu.”

“Như thế còn tạm được.” Trang Nại Nại đáp một câu, sau đó tiếp tục thở phì phò: “Đồ xấu xa Tả Y Y, cô ta ghen tị với em đây mà! Cô ta mới là xấu nhất, xấu chết đi được!”

Tư Chính Đình mím môi, không nói gì.

Trên đường về Trang Nại Nại vẫn cay chú Tả Y Y, thế nhưng cho đến khi về đến của nhà thì cô mới phát hiện ra một vấn đề: Tư Chính Đình chỉ nói cô không xấu, thế hóa ra bây giờ cô béo rồi đúng không?

Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại vọt tới trước gương tự ngắm mình.

Từ ngày cô mang thai tới giờ đã sắp bốn tháng rồi, quả thật khuôn mặt vốn tròn trịa của cô có phúng phính hơn trước đây, bụng cũng rõ hơn trước nên eo cũng to ra hơn, thế nhưng cô béo thật sao?

Trang Nại Nại quay đầu nhìn Tư Chính Đình: “Em béo lắm à?”

Tư Chính Đình ho khan một tiếng, không dám nhìn vào ánh mắt mong chờ của cô: “Không béo.”

Rõ ràng là nói lấy lệ.

Trang Nại Nại bĩu môi, vỗ vỗ bụng mình: “Nhóc con, mẹ vì con mà béo ra đấy, sau khi con chui ra phải nhớ hiếu kính mẹ nghe chưa!”

Tư Chính Đình: “...”

Trang Nại Nại nói xong lại quay đầu nhìn về phía anh: “Tư Chính Đình, em đói rồi, chúng ta ăn bánh trôi đi?!”

Tư Chính Đình: “...”

Ăn khuya xong, hai người mới mỹ mãn ôm nhau ngủ.

***

Sáng hôm sau Tư Chính Đình dậy đi làm, Trang Nại Nại cũng muốn đi theo: “Biết bao người mang thai vẫn phải làm việc đó thôi, đến khi sắp sinh mới nghỉ ở nhà, em không sao thật!”

Tư Chính Đình không đồng ý: “Không được, em phải nghỉ ngơi cho tốt!”

Trang Nại Nại bám lấy anh: “Ở công ty em cũng có thể nghỉ ngơi mà, trong phòng làm việc có ghế sofa.”

Tư Chính Đình vẫn không đồng ý.

Trang Nại Nại hết cách, chỉ đành ra đòn sát thủ: “Nhưng mà em ở nhà thì sẽ nhớ anh lắm, rất rất rất rất nhớ anh...”

Cái này...

Tư Chính Đình nhìn cô một cái, cuối cùng nói: “Làm một giờ phải nằm nửa giờ, không cho phép làm việc liên tục!”

“Được rồi, không thành vấn đề!” Trang Nại Nại cười híp mắt đồng ý.

Tư Chính Đình dẫn Trang Nại Nại đi làm, chiếc xe lăn bánh trên đường, Tư Chính Đình đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô đang cắm cúi chơi di động.

Anh liền đưa tay cướp lấy di động: “Di động có phóng xạ, không được chơi.”

Sau đó quăng điện thoại ra băng ghế sau.

Trang Nại Nại: “...”

Trang Nại Nại ngồi chán quá định cướp di động của Tư Chính Đình chơi, đúng lúc này thì di động anh đột nhiên vang lên, cô lập tức cười, nói: “Để em xem xem ai gọi điện cho anh, nếu như mà là bồ nhí thì... ha ha ha ha, Tư Chính Đình, anh nhất định phải chết!”

Tư Chính Đình: “...”

Từ sau khi cô biết anh cũng yêu cô từ ánh nhìn đầu tiên xong thì lá gan càng ngày càng lớn, hơn nữa còn chẳng thèm kiêng nể gì trước mặt anh nữa cả.

Thế nhưng Tư Chính Đình nhìn bộ dạng này của Trang Nại Nại lại cảm thấy cực kì thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.