Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 628: Tức chết người không phải đền mạng (5)



Tư Chính Đình đưa Trang Nại Nại ra khỏi phòng họp, rồi phân phó với Quý Thần: “Phái người theo dõi cô ta, giám sát các thiết bị liên lạc. Điều tra rõ lai lịch của cô ta cho tôi!”

Quý Thần cúi đầu, “Vâng, thưa ông chủ.”

Quý Thần nhanh chóng đi bố trí người, Trang Nại Nại theo Tư Chính Đình đi về phía trước. Dọc đường đi, anh luôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng ấm áp.

Đến phòng làm việc của Trang Nại Nại, anh đỡ cô lại ghế sofa ngồi, sau đó ngồi cạnh mát xa chân cho cô, “Có mệt không?”

Trang Nại Nại ngây ra nhìn anh.

Cô bỗng nhớ lại thái độ hờ hững thờ ơ khi học cấp 3 và thái độ lạnh lùng xa cách sau năm năm gặp lại của anh. Cô chưa từng nghĩ, có một ngày người đàn ông này sẽ trở nên ấm áp.

Tình yêu lầm lỗi thời niên thiếu, sau một thời gian dài rốt cuộc bắt đầu có tương lai sao?

Trang Nại Nại mỉm cười hạnh phúc, sau đó lắc đầu nói: “Không mệt!”

Động tác Tư Chính Đình mát xa khá vừa phải, không mạnh không nhẹ, anh đã học cách mát xa từ bác sĩ gia đình. Bởi vì cái thai càng to khiến áp lực trên đùi càng lớn, nên phụ nữ mang thai dễ bị phù chân.

Tư Chính Đình lấy đồ ăn vặt cho cô ăn, khi anh mát xa xong thì cô cũng ăn xong.

Anh nhìn đồng hồ, đã 5h chiều, còn một tiếng nữa là tới giờ tan làm. Anh dịu giọng hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Trang Nại Nại nghĩ nghĩ, rồi chợt nghiêng đầu cười khúc khích, trong mắt lóe lên sự gian xảo.

Tư Chính Đình nhíu mày, lại thấy cô lè lưỡi liếm môi một cái.

“Muốn ăn… anh.”

Trong nháy mắt, đôi mắt Tư Chính Đình bỗng trở nên sâu thẳm. Vì cô đang mang thai nên sắc mặt rất tốt, nhìn giống như một quả vải đã được lột bỏ lớp vỏ sần sùi, khiến người ta hận không thể cắn một cái.

Trang Nại Nại thấy sự thay đổi rõ riệt của anh thì hoảng hốt xua tay, “Em đùa thôi mà! Đùa thôi!”

Tư Chính Đình vịn vai cô, “Nhưng anh không đùa!”

Trang Nại Nại: “!!!”

Trang Nại Nại nhìn chằm chằm anh, đột nhiên cười nói: “Em đột nhiên nhớ đến trên mạng có một từ gọi là “show kín”, chắc chắn là chỉ anh rồi.”

Tư Chính Đình vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, rồi nhìn Trang Nại Nại từ trên xuống dưới.

Trang Nại Nại không hiểu ra làm sao, “Anh nhìn gì thế?”

Tư Chính Đình cười, “Vậy em gọi là gì?”

Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, “Anh nói xem, em gọi là gì?”

“Không phải là “show lộ”.” Tư Chính Đình trả lời.

Trang Nại Nại đang định phì cười, lại thấy Tư Chính Đình cúi người xuống, nói bên tai cô: “Em là show hết.”

Trang Nại Nại: “!!!”

Lẽ nào anh cũng đã đọc câu truyện cười đó rồi sao?

Vốn là người có miệng mồm lanh lẹ, thế mà khi nghe câu nói đùa này, Trang Nại Nại lại không thể nói được lời nào. Gò má cô lập tức đỏ lên, cô chỉ Tư Chính Đình: “Anh anh anh…” Cứ anh anh mãi mà không nói hết được câu.

Tư Chính Đình thấy bộ dáng này của cô thì cúi đầu phì cười.

Nhìn anh cười rộ lên, Trang Nại Nại ở trong lòng anh cũng cảm giác được sự phập phồng của lồng ngực, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khóe môi anh đang cong lên. Đây là nụ cười thật sự của Tư Chính Đình sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.