Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 629: Đi khám thai định kỳ, gặp phải ms. đinh (1)



Đêm hôm đó, Trang Nại Nại đã biết một Tư Chính Đình “show kín” là như thế nào.

Ngày hôm sau, Trang Nại Nại không đi làm, vì đã tới ngày khám thai định kỳ.

Tư Chính Đình có một cuộc họp rất quan trọng, ban đầu anh định dời cuộc họp lại để đi khám cùng Trang Nại Nại nhưng cô không đồng ý, còn hùng hồn nói: “Anh phải kiếm thật nhiều tiền mới được, vì bây giờ chúng ta đã có con rồi, không thể tùy hứng như trước được nữa, phải kiếm thật nhiều tiền cho con trai tiêu.”

Tư Chính Đình nghĩ thầm: Dù anh có không kiếm tiền đi nữa thì con của bọn họ vẫn có tiền tiêu.

Nhưng đây là ý tốt của Trang Nại Nại, hiếm khi thấy cô quan tâm công việc anh như vậy, nên Tư Chính Đình không từ chối nữa.

Tư Tĩnh Ngọc thấy hai người nhàm chán như vậy thì trực tiếp cắt ngang: “Được rồi, được rồi, chị cùng Nại Nại đi khám thai định kỳ, em cứ làm việc của mình đi.”

Tư Tĩnh Ngọc cười híp mắt tiếp tục nói: “Ai bảo trong nhà còn có ba người phụ nữ chờ em nuôi chứ, một người đàn ông như em đừng đứng ở đây lải nhải làm gì nữa, mau đi làm đi.”

Tư Chính Đình: “!!!”

Từ lúc nào mà nhà bọn họ trở nên khó khăn, không đi làm là không có cơm ăn?

Trang Nại Nại và Tư Tĩnh Ngọc nhìn nhau cười.

Cuối cùng cũng đuổi được Tư Chính Đình đi, Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, Tư Tĩnh Ngọc thấy vậy liền cười nói: “Từ trước tới nay, Chính Đình không phải là một người dài dòng như thế.”

Tư Tĩnh Ngọc nói xong thì nháy mắt với Trang Nại Nại, không cần nói cũng hiểu cái nháy mắt này có ý gì.

Trang Nại Nại chỉ cười mà không nói gì, nhưng sự hạnh phúc trên mặt cô đã thể hiện rất rõ ràng.

Thật ra, bác sĩ gia đình cũng có thể khám thai định kỳ tại nhà, nhưng Tư Tĩnh Ngọc nói trong bệnh viện có đầy đủ các thiết bị y tế, nên đến bệnh viện khám thì tốt hơn. Lúc đó, Tư Chính Đình không nói gì, còn Trang Nại Nại thì suy nghĩ một lát mới đồng ý với ý kiến của Tư Tĩnh Ngọc.

Trên đường đến bệnh viện, Tư Tĩnh Ngọc nói: “Hai em cũng thật là… sao không chịu siêu âm xem là trai hay gái? Làm hại chị tới tận lúc này vẫn không biết nên mua đồ gì cho cháu nữa.”

Trang Nại Nại hạnh phúc đặt tay lên bụng, “Em thích con trai, nhưng Chính Đình lại thích con gái. Nên bọn em quyết định không siêu âm, cứ chờ khoảnh khắc con ra đời để hưởng niềm vui bất ngờ.”

Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó cầm điện thoại gửi một tin nhắn: [Ms. Đinh, bọn con xuất phát rồi.]

***

Xe lái đến một bệnh viện tư nhân, hai người xuống xe ở cổng, đi bộ qua vườn hoa mới tới được khoa phụ sản. Bệnh viện tư nhân này được xây dựng rất đẹp, đa số là nhà giàu có quyền quý tới khám bệnh nên cảnh vật rất tao nhã.

Hai người cười cười nói nói đi tới, Trang Nại Nại vừa nghiêng đầu liền thấy phía trước có một nam một nữ đang ôm nhau. Người phụ nữ mặc áo phao trắng, còn người đàn ông mặc áo khoác nỉ màu xám. Trang Nại Nại còn đang suy nghĩ ở một nơi như bệnh viện mà hai người đó lại dám ôm ôm ấp ấp như thế thì bỗng nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ. Cô lập tức dừng bước.

Đó là Bạch Nguyệt?

Vậy người đàn ông đó là…

Tư Tĩnh Ngọc nhìn theo ánh mắt của Trang Nại Nại, dù chỉ là một bóng lưng nhưng cô cũng biết người đó là ai. Toàn thân Tư Tĩnh Ngọc cứng đờ lại trong nháy mắt.

Mà bên kia hình như nhận ra có người đang nhìn, Thi Cẩm Ngôn bèn quay đầu, liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tư Tĩnh Ngọc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.