Trang Nại Nại hai mắt đỏ bừng, cảm thấy trong lồng ngực nóng muốn bộc cháy làm cho toàn thân phát run.
Lúc này, cánh cửa phòng làm việc một lần nữa mở ra, Vương quản lý chứng kiến tình huống lúc này sợ ngây người: ""Chuyện này..là sao đây?""
Tiết Dung vênh mặt mà hất hàm sai khiến, ngẩng cao đầu, hai tay vòng trước ngực: ""Vương quản lý, đây chính là thiết kế của mấy người sao!? Bàn chuyện với khách hàng không hợp nên đã muốn động tay động chân?""
Vương quản lý cũng không hỏi ngọn nguồn vấn đề thế nào, trực tiếp hướng Tiết Dung cười hòa một chút: ""Làm sao có chuyện đó chứ!""
Sau đó quay lại quát Trang Nại Nại vô cùng chói tai: ""Trang Nại Nại, cô dừng ngay lại cho tôi!""
Trang Nại Nại theo tiềm thức bỏ tay xuống.
Bởi vì vừa rồi động tát có chút tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia nhìn kĩ trong hốc mắt còn có một tầng nước như sắp chảy.
Một bên gò má bị bàn tay kia tát cũng bắt đầu hiện rõ sưng lên, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng nay lất phất rũ xuống trán, bộ dạng tức giận nghiến răng, nhìn theo một góc độ khác lại thấy cô phần nào có chút mê người.
Thạch Hạo Vũ trong chốc lát ngây người cứ thế nhìn đắm đuối Nại Nại.
Tiết Dung thấy rõ được ẩn ý bên trong con mắt của anh ẩn sâu một chút mê luyến, sắc mặt cô lại càng tệ, hướng Thạch Hạo Vũ quát: ""Thạch Hạo Vũ, anh còn muốn nắm tay cô ta tới khi nào nữa? Anh cứ như vậy vẫn thích cô ta sao!?""
Tiết Dung trợn to hai mắt nhìn, quay đầu về phía Vương quản lý: ""Nhà thiết kế của mấy người là như vậy sao, công khai dụ dỗ khách hàng nam, ngôn ngữ bất hòa, không muốn yên ổn nói chuyện chỉ muốn động tay động chân với khách nữ, tôi hôm nay đúng là được dịp mở to mắt rồi!" "
Quả thật là hắc bạch điên đảo!
Trang Nại Nại tính mở miệng giải thích, Vương quản lý lại làm ngơ dù thấy trên mặt cô có chút sưng đỏ, quay sang cười làm lành với Tiết Dung: ""Tiết đại tiểu thư, đều là lỗi của Trang Nại Nại, tôi bảo cô ấy đến xin lỗi cô được không!?
Tiểu thư xin bớt giận.""
Xin lỗi?
Trang Nại Nại mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Vương quản lý.
Tuy nhiên sớm biết là cái người này có chút nịnh nọt, nhưng cô cũng không nghĩ được rằng sẽ bắt cô làm như thế.
Tiết Dung đợi đúng là những lời này, kéo ghế ngồi vắt chân: ""Con người của tôi không quen phải ép bức người khác, Trang Nại Nại tất cả chúng ta cũng đều là bạn học cũ, tôi cũng biết rằng công việc này đối với cô vô cùng quan trọng, bây giờ chỉ cần cúi đầu xin lỗi, tôi sẽ tạm tha cho cô lần này, thấy sao?""
Trang Nại Nại nhăn mày, cúi đầu xin lỗi? Sẽ tạm tha cho cô?
Nếu như bản thân không trở lại Cố gia, không có gả cho Tư Chính Đình, thì có lẽ Trang Nại Nại sẽ phải làm như vậy.
Mẹ cô mỗi tháng đều phải nhập viện trị liệu, còn muốn tìm thầy thuốc khám định kì, chi phí thuốc men các thứ khá nhiều, nên cho dù làm ở đây cũng hơn nửa năm, một chút chi phí cô còn không có để tích gửi vào ngân hàng.
Cô thực sự sẽ không sống nổi nếu mất đi phần công việc này.
Nhưng mà hiện tại...
Bọn họ còn tưởng cô vẫn nghèo khó để người khác dễ dàng xem thường như thế sao!?
Trang Nại Nại cúi đầu mặc những sợi tóc buông lả tả, không có ai thấy bên khóe môi Trang Nại Nại hiện lên một nụ cười khinh bỉ.
Vương quản lý quyết định: ""Đúng rồi, đúng rồi, cứ thế đi!""
Nói xong, liền đem cốc cà phê đưa cho cô: ""Trang Nại Nại, còn không mau đem đến mời Tiết đại tiểu thư, rồi sau đó xin lỗi.""
Nói đến đây, lại hạ nhỏ giọng để một mình Trang Nại Nại nghe thấy: ""ba của cô ta chính là tổng giám đốc công ty của Đế Hào, so với công ty tiệc cưới của chúng ta chỉ là một nơi nhỏ bé không đáng, không thể đắc tội, cô nên hiểu chuyện một chút.""
Nói xong, liền đẩy Trang Nại Nại tới trước mặt Tiết Dung