Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 744: Kế hoạch bại lộ (2)



Mino cắn môi, vừa xấu hổ vừa giận dữ quay người đi ra ngoài.

Cô ta không cam lòng, cực kỳ không cam lòng!

Rõ ràng đã lên kế hoạch bao nhiêu năm như vậy, cũng đã làm tốt đến thế, nhưng tại sao lại thất bại ngay khi chỉ còn cách thành công một bước ngắn?

Mino tham lam nhìn căn phòng bài trí xa hoa tráng lệ, mang vẻ sang trọng khiến người ta ngạt thở. Nếu như… nếu như không để Trang Nại Nại thế thân cô ta gả vào đây, thì có phải tất cả những thứ ở nơi này đều là của cô ta không?

Nếu cô ta thật sự là con gái của Tiêu Mộ Thanh, có phải Đinh Mộng Á sẽ ủng hộ cô ta?

Nhưng… trên đời này làm gì có nhiều nếu như vậy!

Cô ta sai rồi!

Cô ta nên nghe theo lời Lý Ngọc Phượng, không được mất kiên nhẫn mà phải chịu đựng, đối xử tốt với Trang Nại Nại, phải luôn nhẫn nhịn, như thế mới không khiến bản thân thành ra thế này.

Lúc đi ra đến cửa phòng, cô ta vẫn không kìm lòng được mà quay lại hỏi Đinh Mộng Á với vẻ không cam lòng: “Bác chắc chắn cháu không phải con gái của Tiêu Mộ Thanh đến thế sao? Lỡ như cháu là con gái của bà ấy thật thì sao?”

Đinh Mộng Á nhìn cô ta, “Nếu đã muốn giả làm con gái của cô ấy thì mời cô kể lại rõ ràng những tin tức cơ bản nhất về cô ấy.”

Thấy Mino vẫn chưa chịu từ bỏ, bà lại nói tiếp, “Mộ Thanh từ bé đã mang thể hàn, cả Trung y lẫn Tây y đều kết luận rằng cô ấy cả đời này khó có con.”

“Khó nhưng đâu có nghĩa là không thể! Sao bác chắc chắn rằng bà ấy không thể có con gái?”

Đinh Mộng Á nghe vậy liền ngẩng phắt lên, “Cô có ý gì?”

Mino lúc này mới ý thức được bản thân đã nói nhiều, bèn im bặt, rồi lại nhếch môi: “Nếu như… nếu như cháu thật sự là con gái của Tiêu Mộ Thanh thì bác có giúp cháu không?”

Đinh Mộng Á lắc đầu, một lúc sau mới bình tĩnh trả lời, “Không biết.”

“Tại sao?”

“Bởi vì bất kể cô là ai, Nại Nại là ai thì người vợ mà Chính Đình thừa nhận mới là con dâu duy nhất của tôi. Hiện giờ, cho dù con bé có phải Cố Khuynh Nhan hay không, dù con bé có xuất thân thế nào thì con dâu của Đinh Mộng Á tôi cũng chỉ có con bé.”

Chỉ có Trang Nại Nại?

Mino siết chặt tay, vậy nếu cô ta không kích động, vẫn làm theo kế hoạch thì đến cuối cùng, Đinh Mộng Á vẫn sẽ không giúp cô ta?

Tại sao?

Tại sao lại như vậy?

Rõ ràng cô ta không thua kém Trang Nại Nại ở điểm nào, nhưng tại sao ông trời lại bất công với cô ta đến thế?

Tại sao cô ta luôn nỗ lực để vươn lên, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy?

Đinh Mộng Á không kiên nhẫn được nữa, phất tay với Mino, “Rốt cuộc cô có đi hay không?”

Nồi canh bà hầm dưới bếp có lẽ đã xong rồi, bà phải xuống xem một chút, sau đó… lên phòng xem Nại Nại thế nào rồi.

Giọng điệu của Đinh Mộng Á lại càng mất kiên nhẫn hơn, “Nếu cô còn không đi thì…”

Mino thấy bà như vậy thì cuối cùng cũng đành cam chịu mở cửa phòng ra.

Lúc cô ta bước ra khỏi phòng, quản gia ở dưới tầng lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Thấy cô ta đi ra, ông liền thở phào.

Sau đó, Mino và Đinh Mộng Á đi xuống tầng hai.

Chỉ là sắc mặt Đinh Mộng Á hơi là lạ, bởi vì bà bỗng nhiên ý thức được một điều…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.