Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 746: Biến cố bất ngờ (1)



Lúc đó cô chỉ thấy Ms. Đinh chứ không thấy Mino đứng sau lưng.

Còn Đinh Mộng Á thì vẫn chìm trong sự thật mà bà vừa phát hiện ra, ánh mắt đầy kinh ngạc. Lúc còn trẻ, bà và Tiêu Mộ Thanh đã từng nói sau khi bọn họ kết hôn nhất định phải đến một thành phố, mua hai căn biệt thự ở gần nhau. Con cái bọn họ nếu là một nam một nữ thì sẽ định hôn ước, nếu cùng giới tính thì để chúng làm anh em hoặc chị em. Hai bà không phải chị em nhưng lại còn thân thiết hơn cả chị em ruột…

Nghĩ đến đây, trong lòng Đinh Mộng Á lại dâng lên nỗi xót thương.

Dưới tầng, quản gia và Quý Thần đứng nhìn ba người trên hành lang, cả căn nhà chỉ còn nghe thấy âm thanh phát ra từ ti vi.

Trong ti vi vẫn bật kênh bản tin mà Đinh Mộng Á xem lúc nãy.

Một giọng nam trầm ấm quen tai đang đưa tin: “Theo thông tin từ phóng viên, một người phụ nữ quốc tịch Trung Quốc ở Kentucky đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu vào ngày hôm qua. Nhưng sau một đêm cấp cứu, phóng viên trực ở bệnh viện đã nhận được tin vào rạng sáng hôm nay, người phụ nữ đó…”

Lúc này, Trang Nại Nại, Đinh Mộng Á, thậm chí cả Mino cũng đều nhìn về phía ti vi ở dưới tầng.

Bọn họ nín thở nghe tiếp: “… được cấp cứu nhưng không qua khỏi. 2h sáng hôm nay, bác sĩ đã tuyên bố tử vong. Sau khi điều tra, người phụ nữ đó đã được xác nhận là người thành phố Bắc Kinh, tên là Trang Mỹ Đình…”

Trang Nại Nại nghe đến đó, bước chân vốn đang đi về phía Đinh Mộng Á lập tức khựng lại. Đầu cô như nổ đùng một cái!

Lúc này, cô bỗng không thể nghe thấy bất cứ âm thanh, cũng như nhìn thấy gì nữa. Cô mờ mịt nhìn về phía trước, cả người như chết lặng, không hề cảm nhận được gì xung quanh.

Người trong ti vi đang nói gì?

Mẹ cô... đã chết?

Rõ ràng cô có thể nghe rõ từng chữ mà anh ta nói, nhưng tại sao gộp chúng lại thành câu thì cô lại không hiểu nữa?

Sao mẹ lại chết được?

Mẹ đã từng nói muốn thấy cô mặc áo cưới, kết hôn với Tư Chính Đình mà!

Mẹ cũng đã từng đồng ý sẽ trông con cho cô sau khi cô sinh cơ mà!

Cô và con vẫn ở đây chờ mẹ trở về, chẳng phải Tư Chính Đình nói vài ngày nữa họ sẽ trở lại sao?

Chắc là phóng viên đưa tin nhầm rồi.

Đáng ghét thật, sao cái người đã chết kia lại trùng tên với mẹ chứ?

Đúng, đây không phải là mẹ, mẹ cô còn sống...

Trang Nại Nại cắn môi, cô không cách nào chấp nhận được sự thật này.

Rõ ràng... Tư Chính Đình nói với cô rằng mẹ còn sống! Tư Chính Đình nói sẽ đưa mẹ cô về! Nhưng tại sao lại thế này?

“Nại Nại, Nại Nại...” Đinh Mộng Á gọi cô, nhưng vẫn không thể khiến cô hồi hồn.

Trang Nại Nại đã hoàn toàn ngây người, đắm chìm trong thế giới của mình, đôi mắt trống rỗng mờ mịt như đứa bé sơ sinh, không biết đi đâu về đâu.

Cô ngơ ngác nhìn về phía trước, mãi cho đến khi một cơn đau đột nhiên truyền đến từ bụng mới khiến cô bừng tỉnh. Trong chớp mắt đó, cảm giác đau thương cứ như một dòng điện cao áp, kích thẳng vào trái tim cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.