Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 772: Biết rồi thì cô có thể làm được gì?



Đợi đến lúc hai người đi xa dần, căn phòng mới từ từ yên tĩnh trở lại. Từ Đại Chí vẫn chưa đi ra, anh cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên giường. Trang Nại Nại ngẩn người ra, không biết phải nói gì. Cô tò mò không biết chuyện gì đã khiến Tả Y Y kích động đến thế.

Cô mím môi nhìn Lâm Hi Nhi, “Hi Nhi, lấy điện thoại của Tả Y Y đến cho mình.”

Lâm Hi Nhi cắn môi, “Nại Nại, cậu đừng nghe cô ấy nói linh tinh. Mình cũng không biết cô ấy đọc được cái gì mà tức giận như thế. Ha ha, cái đám nhà giàu đúng là thừa tiền mà, thấy cái gì ngứa mắt là lại ném điện thoại. Chiếc điện thoại kia chắc chắn hỏng mất rồi.”

Trang Nại Nại xốc chăn lên, “Hi Nhi, cậu không lấy thì tự mình lấy!”

Lâm Hi Nhi vội ấn cô nằm xuống, “Nại Nại, nằm yên! Phải ít nhất một tuần cậu mới xuống giường được, cậu đừng xuống!”

“Cậu đi lấy điện thoại của cô ấy đến đây, điện thoại của cô ấy đắt tiền lắm, không bị ném hỏng đâu.”

Nhìn vẻ kiên quyết trong mắt cô, Lâm Hi Nhi không biết phải làm sao.

Lúc hai người đang dùng dằng, Từ Đại Chí bỗng đi ra ngoài, lúc trở về còn cầm điện thoại của Tả Y Y trong tay.

Lâm Hi Nhi thấy thế thì mở to mắt, “Từ Đại Chí, anh...”

Từ Đại Chí đi đến đưa điện thoại cho Trang Nại Nại.

Thấy dáng vẻ của anh ta, Trang Nại Nại chẳng hiểu sao lại thấy hơi sợ. Chẳng lẽ là vì biết chuyện Từ Đại Chí thầm mến cô nên cô mới chột dạ thế này sao?

Trang Nại Nại đang định mở ra xem thì lại nghe Từ Đại Chí nói: “Điện thoại bị khóa rồi.”

Trang Nại Nại: “...”

Lâm Hi Nhi: “...”

Vậy vừa rồi cô ngăn cản Trang Nại Nại làm gì chứ?

Trang Nại Nại tức giận đặt điện thoại xuống giường.

Từ Đại Chí lại nói, “Cô có muốn xem không? Nếu muốn, tôi có thể đưa điện thoại của tôi cho cô.”

“Từ Đại Chí!” Lâm Hi Nhi hét lên. Tên Từ Đại Chí này cũng bị mất một sợi dây thần kinh như Tả Y Y sao?

Nhưng Từ Đại Chí lại bình tĩnh nhìn Trang Nại Nại, “Tôi cho cô xem rồi thì cô có thể làm gì được? Đi tìm... Tư Chính Đình? Hay là biết thêm một chuyện không hay để bản thân khó chịu. Ở cữ không thoải mái sẽ để lại di chứng về sau? Nếu là tôi, đầu tiên tôi phải chăm sóc bản thân mình đã, có sức khỏe mới có tiền vốn làm cách mạng.”

Từ Đại Chí ăn ngay nói thật, giọng lại còn ồm ồm khiến người nghe thấy hơi khó chịu, nhưng từng câu từng chữ lại lọt tai Trang Nại Nại.

Cô mím môi một lúc mới nói: “Tôi không xem nữa.”

Lâm Hi Nhi há hốc miệng.

Từ Đại Chí thấy cô như vậy thì nói, “Tôi đi mua thức ăn.”

Anh đi ra ngoài, nhưng lại không nhịn được mà quay đầu nhìn cô gái nằm trên giường, ánh mắt lộ ra sự ấm áp.

Từ Đại Chí bước ra ngoài lập tức lấy điện thoại trong túi ra xem, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ Quý Thần bèn gọi lại.

“Ông chủ, đã sắp xếp xong xuôi những chuyện ngài nói rồi, bây giờ tất cả mọi người đều biết Cố Khuynh Nhan là Mino. Hơn nữa, chúng ta cũng đã bố trí người xung quanh đồn cảnh sát, chỉ chờ những người kia rơi vào bẫy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.