Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 807: Chính đình, rốt cuộc anh đang che giấu cái gì? (3)



“Đúng vậy, ngài Tô. Thật xin lỗi, thư mời của ngài không có hiệu lực.”

Bảo vệ lại lặp lại câu này lần nữa, một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tô Ngạn Bân tức anh ách!

Sớm biết Đình Lão Đại làm người rất nhỏ nhen nên lúc Trang Nại Nại yêu cầu làm bạn gái tối nay của anh thì anh đã nói ngay cho Đình Lão Đại biết rồi. Lúc đó, anh còn gửi tin nhắn với mục đích xem trò vui. Nhưng Đình Lão Đại không bảo anh từ chối, cũng không bảo anh tìm lý do để không tới, mà chỉ trả lời hai chữ “đã biết”. Cho nên anh mới dẫn người đến đây.

Có điều… Đình Lão Đại thế mà lại chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi.

Thật sự là xấu hổ chết người mà!

Đời này, anh chưa từng bị người ta không chút nể nang mà từ chối thế này.

Tô Ngạn Bân cúi đầu, ước gì có thể che kín mặt mình lại. Anh ta kéo Trang Nại Nại đi về hướng bãi đỗ xe, “Chúng ta đi thôi! Đúng là quá mất mặt mà!”

Trang Nại Nại giật tay lại, “Anh muốn đi thì đi một mình đi, tôi không đi! Hôm nay nhất định tôi phải gặp được anh ấy.”

Tô Ngạn Bân cầu xin: “Bà cô của tôi ơi, chỗ này quản lý rất nghiêm ngặt, người bình thường không thể vào được. Cô không biết sao? Mà không đúng, cô phải biết chứ. Cô không có thư mời thì ai cho cô vào?”

Tô Ngạn Bân vừa dứt lời thì hai người cũng đã tới bãi đỗ xe. Anh ta vừa xoay qua nhìn thì phát hiện xe của mình bị quẹt xước.

Mà đầu sỏ gây tội là một chiếc BMW màu trắng.

Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục trắng đang dựa người bên cạnh chiếc xe đó nghe điện thoại. Anh ta nhíu chặt mày, giọng nói không nhanh không chậm như gió mùa xuân ấm áp, “Lý Yên Nhiên không tới được? Đường Kỳ Kỳ thì sao? Cũng không tới được? Không có ai đi được sao?” Nói đến đây, giọng nói nhã nhặn đã có chút tức giận, “Sao có thể như vậy? Loại vũ hội này mà không có bạn gái đi cùng là một chuyện rất mất mặt…”

“Cậu mau tìm bạn gái cho tôi? Vũ hội sắp bắt đầu rồi, cậu mau tìm một người tới cho tôi, xong việc tôi sẽ đưa cô ta về nhà?”

“Được rồi, tôi biết rồi, chuyện này…” Anh ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đến cùng vẫn không nói ra được lời gì cứng rắn, đành phải bất đắc dĩ thở dài, “Thôi bỏ đi vậy!”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta liền dựa người lên xe ngửa đầu 45 độ, cả người tỏa ra cảm giác buồn bã.

Nhưng hình như cảm giác được có người đang nhìn mình nên anh ta quay đầu lại. Thấy hai người Trang Nại Nại thì vội vàng đứng lên, sau đó ánh mắt rơi vào chiếc xe bị trầy xước. Anh ta nhìn Trang Nại Nại nói: “Thì ra là xe của cô, thật xin lỗi. Tôi chỉ vừa nhận chiếc BMW này, mà lâu rồi tôi không lái xe, nên… Thật sự rất xin lỗi!”

Nói đến đây, anh ta bước lên một bước đưa danh thiếp của mình cho Trang Nại Nại, “Nếu xe cô có vấn đề gì thì có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ chi trả tiền sửa chữa.”

Người đàn ông này đúng thật là không ngại người lạ mà, Trang Nại Nại thầm cảm thán.

Còn danh thiếp đã bị Tô Ngạn Bân giật lấy, anh ta nhìn danh thiếp rồi lại nhìn sang người đàn ông kia, “Anh đâm trầy xước xe của tôi, còn…”

Tô Ngạn Bân còn chưa nói xong thì Trang Nại Nại đã cắt ngang lời anh ta, hai mắt tỏa sáng nhìn người đàn ông kia, “Anh cần bạn gái hả?”

Tô Ngạn Bân khiếp sợ nhìn Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại nói tiếp: “Anh cảm thấy tôi thế nào?”

Hình như người đàn ông cũng không ngờ Trang Nại Nại sẽ nói ra những lời này, sắc mặt anh ta cứng đờ lại: “Cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.