Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 810: Chính đình, rốt cuộc anh đang che giấu cái gì? (6)



Tư Chính Đình đi tới trong sự vây quanh của mọi người.

Dù cho có người nhiều như vậy, nhưng chỉ cần một ánh nhìn, Trang Nại Nại vẫn có thể phát hiện ra anh ngay lập tức.

Một tháng không gặp, hình như anh gầy hơn trước. Vành mắt đen lại, chắc là do thức đêm, sắc mặt cũng tái hơn trước rất nhiều. Có điều vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Lúc tầm mắt của anh lướt qua người cô, lòng cô bỗng tràn đầy chờ mong.

Nhưng tầm mắt của anh chỉ dừng lại ở trên người cô một giây rồi lướt qua ngay. Tròng mắt đen nhánh thâm thúy khiến người ta không thể nào đọc được suy nghĩ của anh.

Giờ phút này, trong lòng Trang Nại Nại bỗng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp. Oán giận, hoang mang, khổ sở, còn có uất ức, từng loại cảm xúc lướt qua lòng cô, cho đến khi các loại cảm xúc này hiện lên hết thì cô mới phát hiện ra... đằng sau những cảm xúc phức tạp đó là thương nhớ!

Cô nhớ anh!

Trong một tháng này, cô nhớ anh muốn phát điên!

Cô chưa từng nói với bất cứ ai, sở dĩ cô ngoan ngoãn đi ngủ, gần như cả ngày đều ngủ, là vì ở trong mơ cô vẫn còn ở bên cạnh anh.

Cảm giác chua xót không thể nào diễn tả được xông lên não bộ, làm cho chóp mũi cô chua xót, vành mắt đỏ lên. Cô phải cắn chặt môi mới giữ được bản thân mình không khóc lớn lên. Cô siết chặt tay nhìn anh từng bước đi lại, rồi đứng trước mặt bọn họ.

Trang Nại Nại nhìn anh chằm chằm đến mất hồn mất vía. Cô đã lên kế hoạch sẵn, vốn định quăng chi phiếu vào mặt anh, nhưng vào giây phút này cô chẳng còn nhớ gì cả. Đầu óc của cô gần như ngừng hoạt động, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Nhưng Tư Chính Đình lại không hề nhìn cô mà chìa tay ra với Trình Tư Triết, “Anh Trình, chào anh.”

“Chào anh.” Trình Tư Triết hòa nhã bắt tay với Tư Chính Đình, sau đó nhìn Trang Nại Nại giới thiệu, “Đây là bạn gái tôi, cô Trang.”

Nghe Trình Tư Triết giới thiệu, Tư Chính Đình mới quay sang nhìn cô.

Vành mắt của Trang Nại Nại đã ngấn nước. Cô cắn môi, nở nụ cười còn khó xem hơn khóc, “Chính… ngài Tư.”

Trong mắt Tư Chính Đình lóe lên sự đau lòng, nhưng nó biến mất rất nhanh. Anh lạnh nhạt gật đầu rồi lại nhìn Trình Tư Triết, “Anh Trình, cám ơn anh đã đến dự tiệc giao lưu của chúng tôi, hy vọng anh sẽ có một buổi tối vui vẻ.”

“Nhất định rồi, cũng phải cám ơn anh Tư đã mời tôi tới, chuyến đi này rất đáng giá.” Nói đến đây, anh ta quay đầu nhìn Trang Nại Nại, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng.

Tư Chính Đình gật đầu: “Tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.”

Trình Tư Triết gật đầu, “Anh cứ tự nhiên.”

Nói xong, Tư Chính Đình liền rời đi.

Anh đi?

Anh thật sự đi?

Từ đầu đến cuối, anh không hề hỏi thăm sức khỏe cô thế nào, cũng không hề hỏi cô sống có tốt không. Không nói với cô một câu nào, cứ như vậy mà đi?

Trang Nại Nại nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Tư Chính Đình, cơn giận dữ cứ thế xông thẳng lên đầu, càng nhìn càng thấy tức, cô đột nhiên hô lên: “Tư Chính Đình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.