Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 838: Chân tướng của chuyện trộm con (6)



Tròng mắt Mino co rụt lại.

Cảm giác được cơ thể cứng đờ của Mino, Lý Ngọc Phượng quay đầu lại. Thấy Cố Tinh San, sắc mặt bà ta trở nên cực kì phức tạp.

Cố Tinh San mở to mắt nhìn hai người trước mặt, hình như cô ta đã khiếp sợ tới mức quên phải nói. Cô ta nhìn Lý Ngọc Phượng, rồi nhìn Mino, cuối cùng hét lên: “Hai người là hai kẻ dối trá!”

Cô ta muốn rời khỏi nơi kinh khủng này.

Lý Ngọc Phượng nhanh tay kéo Cố Tinh San lại, “Tinh San, con nghe mẹ nói, mẹ…”

“Con không nghe! Con không nghe gì hết!” Cố Tinh San vô cùng kích động, cô ta đẩy Lý Ngọc Phượng ra, “Mẹ là đồ dối trá! Kẻ dối trá! Thì ra cô ta mới là con gái của mẹ, cô ta mới là đứa con gái bị mẹ vứt bỏ. Mẹ là người phụ nữ xấu xa, trong lòng mẹ chỉ có một đứa con là cô ta! Lần trước mẹ còn bắt con chịu tiếng xấu thay cô ta. Bây giờ mẹ còn muốn giao doanh nghiệp Cố Thị lại cho cô ta. Vậy con và Cố Tinh Hào là cái gì? Bọn con không phải là con của mẹ sao?”

Lý Ngọc Phượng ôm lấy Cố Tinh San, “San San, môi hở răng lạnh mà, sao con có thể nói như vậy? Bình thường mẹ không tốt với các con sao? Chị con ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ như vậy, chúng ta phải bù đắp cho chị con, con…”

“Ai là em gái của cô ta? Dựa vào cái gì muốn con nhận một người chị tranh giành Cố Thị với con? Mẹ buông con ra! Con muốn tìm ba, nói cho ba biết tất cả.”

Vừa nghe câu này, Lý Ngọc Phượng sợ ngây người.

Bà ta hiểu hơn ai hết mức độ quan trọng của Trang Mỹ Đình đối với Cố Đức Thọ. Nếu để Cố Đức Thọ biết chuyện năm xưa là âm mưu của bà ta sắp đặt thì không biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì.

Bà ta ôm chặt lấy Cố Tinh San, không cho cô ta xông ra ngoài.

Cố Tinh San giãy mạnh ra, “Mẹ buông con ra! Hai kẻ dối trá này! Buông ra! Con…”

“Chát!”

Một tiếng tát chát chúa đột nhiên vang lên khắp phòng khách.

Cố Tinh San ngừng giãy giụa, dại ra nhìn người trước mặt với ánh mắt không thể tin nổi.

Sau khi đánh cô ta xong, Mino vẫn giữ thái độ không chút áy náy.

Cố Tinh San bị ánh mắt của Mino làm cho sợ hãi, “Mày vừa làm cái gì? Mày…”

“Chát!”

Mino tàn nhẫn đánh thêm một cái nữa, làm cho Cố Tinh San choáng váng.

“Hét đi! Có bản lĩnh thì hét nữa đi!” Mino hung hăng nhìn Cố Tinh San, “Mày có bản lĩnh thì đi nói những chuyện này cho Cố Đức Thọ nghe đi. Đến lúc đó, Cố Đức Thọ mà tức giận lên, thì cả đám chúng ta, không ai có được một đồng nào từ nhà họ Cố.”

Một câu nói làm Cố Tinh San ỉu xìu xuống.

Vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, cuối cùng cũng làm Cố Tinh San chịu yên.

Sau khi Cố Tinh San lên lầu, Lý Ngọc Phượng có cảm giác như mình bị mất đi một lớp da. Bà ta quay đầu nhìn Mino đang ngồi trên ghế sofa. Thấy khuôn mặt không chút độ ấm của cô ta, bà ta nhíu mày đi lại, “Mino, con đối với San San…”

Còn chưa nói xong, Mino đột nhiên đứng phắt dậy, “Không thể tha cho Trang Nại Nại được! Đều là vì bọn họ nên con mới biến thành bộ dáng thế này. Không thể tha cho nó được!”

Cô ta nhìn Lý Ngọc Phượng, “Mẹ có quen dân anh chị nào không?”

Dân anh chị?

Côn đồ lưu manh?

Đáy lòng Lý Ngọc Phượng đột nhiên nổi lên một loại dự cảm xấu, “Mino, con muốn làm gì?”

Mino cong môi, bên trong ánh mắt trầm lặng là sự điên cuồng dày đặc, “Đương nhiên là làm chuyện cần phải làm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.