Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 855: Ai đang tính kế bọn họ? (3)



Tư Chính Đình nghe vậy thì liền tỏ vẻ không muốn.

Anh nhìn về phía bộ quần áo kia, đó là một bộ trang phục nữ chiến binh vô cùng sexy, ngực và mông đều cực kỳ hở. Trang phục thế này mà bảo anh thử sao?

Tư Chính Đình đang định từ chối thì Trang Nại Nại đã cứng rắn nói, “Không được từ chối!”

Tư Chính Đình: “...”

Cô đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bây giờ cũng chỉ còn cách nhờ người khác làm người mẫu. Nhưng trong công ty này, Trình Tư Triết là ông chủ, có hình tượng, không thể bị hủy được. Mà cô thì cần phải xem trang phục để tìm cảm hứng. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ còn Từ Đại Chí. Tuy bảo anh ta mặc bộ đồ này quả thật cũng hơi làm khó anh ta, nhưng... đâu còn cách nào khác.

Huống hồ...

Trang Nại Nại phát hiện ra, thỉnh thoảng trêu chọc Từ Đại Chí cũng thú vị lắm. Tuy anh ta ít nói, nhưng Trang Nại Nại lại nhận ra tai người này rất dễ đỏ.

Trang Nại Nại trợn mắt nói như vậy xong thì liền cười tủm tỉm, ướm trang phục lên người Từ Đại Chí, “Từ Đại Chí, bây giờ tôi mới nhận ra thân hình của anh rất đẹp, đúng là cái móc treo quần áo tiêu chuẩn mà! Mau mặc vào đi, để tôi tìm chút cảm hứng!”

Tư Chính Đình: “...”

“Không mặc? Không mặc không được!” Trang Nại Nại dọa nạt rất hung dữ, nhưng trong mắt lại đầy vẻ giảo hoạt và trêu ghẹo.

Tư Chính Đình nhìn vào mắt cô, cảm thấy chúng xinh đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn giấu đi. Nhìn vào đôi mắt đó, anh thật sự không nỡ lòng nào mà từ chối.

Lại nhìn cái điệu bộ trừng mắt hung dữ của cô, Tư Chính Đình chỉ đành... cắn răng mặc vào.

Vì thế...

Trong văn phòng liền tràn ngập tiếng cười vang của Trang Nại Nại: “Ha ha ha! Ha ha ha!”

Tiếng cười lảnh lót khiến người đàn ông vốn đang xấu hổ vì phải mặc bộ trang phục lố lăng này giãn chân mày ra.

Nếu Tô Ngạn Bân thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ không đành lòng nhìn thẳng mà nói: “Đình Lão Đại, tiết tháo của cậu mất rồi!”

Nửa tháng sau, một trăm bản thiết kế đã được hoàn thành.

Hôm đó, mọi người vui sướng liên hoan một bữa. Đến trưa, Trương Thành Lâm liền cầm các bản thiết kế đi tìm người bạn kia của anh ta. Ngày hôm sau, Trương Thành Lâm không đi làm, mọi người không cảm thấy gì lạ. Hôm sau nữa, Trương Thành Lâm vẫn chưa đi làm, Trình Tư Triết đã cảm thấy hơi lạ. Đến ngày thứ tư, xưởng may gọi điện thoại cho Trình Tư Triết. Anh ta nghe điện thoại xong liền đen mặt dại ra!

Trang Nại Nại thấy anh ta như vậy thì liền giật thót. Trực giác mách bảo với cô rằng đã xảy ra chuyện!

Trình Tư Triết u ám lên tiếng: “Xảy ra chuyện rồi! Trương Thành Lâm cầm bản thiết kế của chúng ta đi nhưng lại không giao cho bạn của anh ta mà lại lấy danh nghĩa của công ty giao bản thiết kế và hai trăm nghìn NDT đặt cọc cho xưởng may, bảo bọn họ may gấp cho chúng ta!”

Trang Nại Nại nghe vậy thì thấy khó hiểu, “Vậy chẳng phải càng tốt sao?”

Sắc mặt của Trình Tư Triết đen kịt lại, chán chường nói, “Nhưng Trương Thành Lâm mất tích rồi, tôi cũng không gọi được cho số điện thoại của người bạn kia! Chúng ta bị lừa rồi! Đây là một cái bẫy, hoàn toàn không có ai thuê chúng ta thiết kế! Chẳng có ai mua trang phục của chúng ta cả! Đống quần áo kia của công ty chúng ta hiện đang chất đống ở xưởng may, chúng ta còn nợ xưởng hơn hai triệu NDT!”

Nói đến đây, Trình Tư Triết ngồi phịch xuống ghế, “Vì thế, công ty chúng ta sắp phải tuyên bố phá sản rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.