Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 880: Đào hầm cho mino nhảy! (6)



“Màu đỏ? Màu này… không phải là không đẹp, nhưng trang phục mùa hè chủ yếu là chú trọng màu nhẹ nhàng, mát mẻ. Liệu màu đỏ thì có quá nặng nề, không hợp với trang phục mùa hè lắm không?”

“Bọn chị cũng đã cân nhắc về vấn đề này. Quả thật trang phục mùa hè rất ít khi dùng màu đỏ, nhưng màu này là màu quốc kỳ của Trung Quốc chúng ta. Hiện nay đã có trào lưu hoài cổ, một bộ váy dài màu đỏ trông vừa vui tươi lại vừa có gì đó cổ xưa, chắc chắn sẽ bán rất chạy.”

“…”

Trang Nại Nại còn nói thêm gì đó, nhưng Mino đã không nghe được nữa, vì cô ta đã hưng phấn và kích động rời đi rồi.

Màu đỏ.

Thì ra màu chủ đạo của hè năm nay là màu đỏ!

Cô ta cứ tưởng hôm nay đã đến đây công cốc rồi, không ngờ lại bỗng nhiên ăn may, đúng là trời giúp cô ta!

***

Đợi Mino đi rồi, người của Tư Tĩnh Ngọc ở bên ngoài liền ra hiệu cho cô. Lúc này, Tư Tĩnh Ngọc mới thở phào, cười nói với Trang Nại Nại, “Ok rồi, cô ta đi rồi. Nhưng chúng ta diễn kịch thế này, liệu cô ta có mắc lừa không?”

“Có.”

“Cái bẫy rõ ràng như thế mà cô ta cũng không nhận ra sao?”

“Mino này chưa bao giờ dựa vào chính mình để đi được đến ngày hôm nay. Cô ta chỉ toàn đục nước béo cò, luôn mang tâm lý muốn được lợi. Hơn nữa, chúng ta cũng đã nêu lý do tại sao lại là màu đỏ rồi, cô ta còn nghi ngờ gì được nữa?”

“Nếu không phải em nói thì chị quả thật không tài nào tưởng tượng nổi cách giải thích tại sao lại là màu đỏ này. Trang phục mùa hè mà dùng màu đỏ thì còn ra cái gì nữa chứ!”

Trang Nại Nại không nhịn được cười, “Chị yên tâm, màu đỏ quá gắt, người Bắc Kinh lại thích thoải mái dễ chịu. Nếu mặc màu đỏ vào mùa hè thì sẽ bị hấp nhiệt, chẳng phải là tự làm khổ mình sao?”

“Đúng vậy, Nại Nại, mới một tháng không gặp mà em đã tiến bộ hơn rồi.”

Trang Nại Nại được khen liền cười cười.

Tiến bộ, đương nhiên là cô phải tiến bộ rồi.

Thời gian vừa qua, ngày nào cô cũng phải cùng Trình Tư Triết lo chuyện thiết kế nên đã ngộ ra những chuyện mà trước đây cô không biết. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, quản lý một công ty thật chẳng dễ dàng gì!

Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông. Trang Nại Nại lập tức bắt máy, liền nghe thấy đối phương hỏi, “Cô đang ở đâu?”

Trang Nại Nại ngẩn ra, cúi đầu nhìn màn hình mới nhận ra đó là giọng Từ Đại Chí.

Chẳng hiểu sao, giọng anh trong điện thoại lại hơi khang khác, khiến cô thấy là lạ.

Cảm giác khó hiểu này không phải là lần đầu tiên.

Đã qua một thời gian dài như thế, nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của Từ Đại Chí là cô lại muốn rơi nước mắt.

Cô thở dài, quẳng suy nghĩ này ra khỏi đầu, không nhịn được mà châm chọc Từ Đại Chí, “Ở tầng bốn của nhà hàng Bắc Kinh. Sao nào? Chẳng phải anh xin nghỉ phép hôm nay sao?”

Tư Chính Đình nghe vậy liền mím môi.

Mấy ngày qua, vì công việc ở công ty quá nhiều, Tư Tĩnh Ngọc không xử lý xuể nên anh phải đến công ty vài ngày. Hơn nữa, thái độ thù địch khó hiểu của Trang Nại Nại khiến anh cảm thấy phải tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên anh mới xin nghỉ vài ngày.

Nhưng hôm nay, nghe nói cô đến tham dự bữa buổi giao lưu trong giới thiết kế, anh liền không nhịn được lo lắng. Lỡ như cô đến bữa tiệc rồi bị ai ức hiếp thì phải làm thế nào?

Cái cô gái này đúng là chuyên thu hút rắc rối. Biết bao nhiêu phiền phức đã tự tìm đến cô rồi. Vì thế vừa họp xong là Tư Chính Đình liền gọi cho cô ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.