Thời đại học có biết bao nhiêu người theo đuổi nhưng cô nào có động tâm.
Cho nên làm sao cô có thể rung động với Từ Đại Chí được?
Trang Nại Nại đập mạnh đầu mình, hai người họ như vậy thì ngày mai phải đi làm thế nào đâu, phải đối mặt với nhau như thế nào?
Trang Nại Nại nghĩ nghĩ rồi vẫy một chiếc xe taxi, lên xe đi về thôn Tây Bát Lý. Dọc đường đi, cô vẫn luôn xoắn xuýt, dẫn tới việc về nhà cô cũng chẳng có tâm tình ăn cơm mà cứ thế nằm trên giường. Đêm khuya, sự cô đơn lạnh lẽo tấn công Trang Nại Nại. Cô cầm di động lên nói chuyện với Lâm Hi Nhi.
Trang Nại Nại: [Ngày mai tớ phải nhìn anh ta thế nào đây!]
Lâm Hi Nhi: [Nhìn cái mông ấy! Đuổi việc anh ra đi! Có thấy nhân viên nào dám bắt nạt cấp trên như vậy chưa?]
Trang Nại Nại: [Nhưng mà mọi người đều là bạn bè, tớ thật ngại quá.]
Lâm Hi Nhi: [...]
Trang Nại Nại: [Cậu có ý gì hả?]
Lâm Hi Nhi: [Cậu cũng biết ngại? Cậu đã quên lúc còn học đại học rồi hả, Thạch Hạo Vũ chỉ đụng tay cậu một cái mà cậu đã đập cho hắn ra bã. Ha, hôm nay Từ Đại Chí hôn cậu mà sao cậu không giết anh ta luôn đi?]
Trang Nại Nại: [...]
Lâm Hi Nhi: [...]
Trang Nại Nại: [Cậu muốn nói gì?]
Lâm Hi Nhi: [Tớ đang nghĩ chắc không phải cậu thiếu hơi đàn ông hơi lâu nên cô đơn, muốn túm đại một người nào đó thỏa nỗi cô đơn đấy chứ?]
Trang Nại Nại: [Cậu đang nghĩ cái thối nát gì đó hả? Làm sao có thể!]
Lâm Hi Nhi: [Đúng vậy, tuyệt đối không có khả năng cho nên cậu ngàn lần không thể động tâm. Từ Đại Chí so với ngài Tư thì không khác gì chim trên trời với cá sấu dưới sông đâu!]
Lâm Hi Nhi đột nhiên nhắc đến Tư Chính Đình khiến ngón tay Trang Nại Nại cứng đờ.
Cô bần thần mất một lúc lâu.
Tin nhắn của Lâm Hi Nhi liên tục báo tới.
Lâm Hi Nhi: [Nại Nại à, Từ Đại Chí quá xấu, không xứng với cậu đâu, hai người đứng chung thì chỉ khiến người ta nghĩ đến người đẹp và quái vật thôi! Cho nên cậu đừng có động tâm với anh ta!]
Lâm Hi Nhi: [Nại Nại?]
Lâm Hi Nhi: [Nại Nại?]
Lâm Hi Nhi: [Nại Nại?]
Di động rung lên mấy lấn mới khiến Trang Nại Nại tỉnh táo lại, thấy nội dụng tin nhắn đến liền lập tức trả lời.
Trang Nại Nại: [Đây đây.]
Lâm Hi Nhi: [Muộn rồi, đi ngủ sớm chút đi! Đừng có nghịch di động mãi như thế.]
Trang Nại Nại: [Ừ.]
Trang Nại Nại phát hiện sau khi trò chuyện với Lâm Hi Nhi xong thì trái tim của cô lại đập nhanh hơn rồi.
Cô có sự rung động với Từ Đại Chí?
Chuyện này bắt đầu từ lúc nào.
Là từ lần đầu tiên thấy Từ Đại Chí khiến cô có cảm giác như thấy được Tư Chính Đình sao?
Hay là sau đó khi anh ta vẫn luôn mang đến cho cô cảm giác giống với Tư Chính Đình?
Tư Chính Đình, Từ Đại Chí?
Từ Đại Chí, Tư Chính Đình?
Hai người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau tại sao lại khiến cô cảm thấy giống nhau đến vậy?
Trang Nại Nại lăn lóc trên giường vẫn không ngủ được, liền ôm lấy điện thoại, định xem ít tin tức rồi ngủ. Tin tức gì gì đó vẫn xem không nổi, cô cầm di động bấm loạn một hồi, đến lúc tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã vào Wechat từ lúc nào.
Quả nhiên, Từ Đại Chí lại đăng một bài viết.
Trang Nại Nại đột nhiên phát hiện rằng cô thấy Wechat của anh ta lại có chút kích động, cô kích vào thì suýt nữa muốn vứt luôn cả di động xuống đất.
Từ Đại Chí: [Ngày hôm nay đúng là xui xẻo, không ngờ “mụ phù thủy” lại ra tay hiểm như thế! Thôi quên đi, coi như là bị chó cắn một cái, tôi có thể cắn trả hay không?]
Trang Nại Nại cảm thấy muốn điên rồi!
Bị chó cắn một cái? Đang nói đến nụ hôn với cô đúng không?