Trang Nại Nại tức đến không ngủ được thì bên kia Tư Chính Đình cũng mất ngủ. Anh ngồi trong phòng trẻ em lẳng lặng nhìn hai đứa bé đang say ngủ trên giường. Hai đứa đã hơn ba tháng rồi, lúc mới ra đời nhăn nhăn nhúm nhúm nhưng bây giờ đã trở nên mịn màng, trắng nõn. Cả hai đứa bé đều vô cùng xinh xắn, hoàn toàn kế thừa những ưu điểm của anh và Nại Nại, hiện giờ hai đứa bé đã ăn no, chu môi, nắm tay, ngủ say sưa.
Nhìn hai đứa con vô tư ngủ say khiến Tư Chính Đình cảm thấy càng thêm phiền muộn. Anh nhịn không được, bèn đưa tay nhéo nhéo bàn tay nhỏ xíu xiu rồi khổ não than thở: “Ngày mai ba phải tới công ty thế nào đây? Có nên lấy thân phận Từ Đại Chí đi làm không?”
Nói đến đây anh lại ấm ách nói: “Hôm nay ba đã hôn mẹ của các con đấy, nhưng mà mẹ các con lại ngây ra để ba hôn! Ngẫm lại thì ba lấy thân phận của Từ Đại Chí hôn mẹ các con thì khác nào là người khác đang hôn chứ, sao mẹ các con không tránh đi? Như vậy thật quá đáng, hai đứa nói có đúng không?”
Có lẽ là vì hai đứa bé muốn phụ họa lời của ba mình cho nên trong miệng rất đúng lúc thở ra một cái bong bóng.
Tư Chính Đình nhất thời cảm thấy đắng lòng: “Các con nói xem, ba phải phạt mẹ con thế nào đây?”
Quý Thần đang tránh ngoài cửa:...
***
Cùng lúc đó còn có một người cũng mất ngủ.
Tư Tĩnh Ngọc lẳng lặng tựa vào ghế salon trong phòng ngủ của mình. Đèn đã tắt, nhưng hai mắt của cô vẫn mở lớn, ngơ ngác nhìn về phía trước. Cửa sổ trong phòng ngủ không đóng lại, gió lạnh ùa vào phòng, mặc dù không lạnh như gió mùa đông nhưng cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo ngấm vào người. Chân tay của Tư Tĩnh Ngọc lạnh băng, thế nhưng dường như cô không hề nhận ra mà vẫn yên lặng ngồi trên salon.
Những lời của Bạch Nguyệt nói lúc ban ngày lướt qua đầu cô, cô ta nói người kia sốt ba mươi chín độ rưỡi lại không chịu đến bệnh viện mà vẫn bận rộn làm việc ở công ty.
Ba mươi chín độ rưỡi...
Người đàn ông này sao lại cố chấp như vậy, không biết tự chăm sóc cho mình sao?
Mà hết lần này tới lần khác sao cô vẫn dễ mềm lòng như vậy?
Anh ta đã như thế mà cô vẫn ở đây lo lắng cho người ta đến ngủ không yên!
Tư Tĩnh Ngọc nghĩ tới đây liền tự cho mình một cái tát, sau đó vào nhà tắm dùng nước lạnh rửa mặt. Cuối cùng cô ngã uống giường, nhắm mắt cố ép bản thân mình đi ngủ.
Thế nhưng vẫn không ngủ được.
Chỉ cần vừa nhắm mắt thì bóng hình người kia lại xuất hiện trước mắt của cô.
Đã mấy tháng rồi họ không gặp nhau?
Cô đã khiến bản thân mình bận rộn không ngừng, cứ như làm như vậy thì cô mới không có thời gian để nghĩ đến anh ta, nghĩ đến đứa con chẳng bao giờ được gặp lại.
Thế nhưng, cô phát hiện nỗ lực suốt mấy tháng của cô lại chỉ vì một câu nói của Bạch Nguyệt mà sụp đổ. Nỗi nhớ cứ như thủy triều ùn ùn xông lên, khiến trái tim cô cảm thấy nặng trĩu như đang bị một tảng đá lớn đè lên.
Tư Tĩnh Ngọc cố hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể giảm bớt sự đau đớn này.
Cô đứng lên, khoác áo đi ra ngoài.
Cô cũng chẳng biết mình muốn đi đâu, chẳng qua là cảm thấy nếu cô tiếp tục ở trong căn phòng tối thui này thì cô sẽ phát điên. Cô lái xe đi dạo khắp nơi trong Bắc Kinh, cuối cùng đến lái xe đến căn biệt thự có hai đứa nhỏ. Sau khi vào nhà thì làm cả người mình ấp áp lên rồi mới đi vào phòng trẻ em.
Tư Tĩnh Ngọc không bước vào mà chỉ lẳng lặng nhìn từ bên ngoài.