Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 902: Cố thị đứng trên bờ vực phá sản! (1)



Lâm Hi Nhi chớp mắt, “Sao cậu lại kích động như thế?”

Trang Nại Nại càng thêm kích động, “Mấy tháng rồi?”

Lâm Hi Nhi ngượng ngùng nói: “Sắp ba tháng rồi.”

Ba tháng?

Cô đột nhiên nhớ tới việc mẹ Lâm không muốn để Lâm Hi Nhi gả cho Trương Trác. Lần trước, Lâm Hi Nhi đã nói sẽ chạy bầu để cưới, không ngờ cô ấy lại làm thật. Hai tháng nay cô bận rộn công việc không để ý tới, Lâm Hi Nhi cứ thế liền làm trước báo sau.

Trang Nại Nại thở dài, “Hi Nhi, cậu đã nghĩ kỹ thật chưa?”

Trương Trác là người Trịnh Châu - Hà Nam, lớn hơn Lâm Hi Nhi năm tuổi, hai người quen nhau tại Lệ Giang. Tính tình Lâm Hi Nhi xưa nay vốn đơn thuần, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội. Còn Trương Trác tốt nghiệp đại học danh tiếng, thế nhưng lại đi tình nguyện dạy học ở vùng sâu Lệ Giang, cả người luôn toát ra hơi thở cổ hủ, cũ kĩ giống như một kẻ lãng tử, rất dễ thu hút sự chú ý của các cô gái.

Lâm Hi Nhi biết Trang Nại Nại đang nghĩ gì, bèn nói sang chuyện khác: “Được rồi, được rồi, tớ nghĩ kỹ rồi mà, người lớn trong nhà cũng đã bắt đầu bàn chuyện kết hôn rồi. Hôm nay chúng ta đi đâu shopping?”

Thấy Lâm Hi Nhi không muốn nói nhiều, Trang Nại Nại cũng không hỏi tới nữa. Lâm Hi Nhi muốn mua lễ phục mặc trong lễ kết hôn nên bọn họ định đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo cao cấp.

Lâm Hi Nhi thử vài bộ xong, đột nhiên thấy một chiếc áo khoác mỏng màu đen trắng, liền sáng mắt lên bảo Trang Nại Nại đi thử. Cô cảm thấy cái áo đó rất hợp với Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại cầm áo vào phòng thử đồ, thử xong lại nhìn mác giá, vừa nhìn liền giật mình. Cô mở cửa phòng thử đồ nói với Lâm Hi Nhi: “Hi Nhi, cái áo khoác này những sáu nghìn, tớ không mua…”

Cô còn chưa nói xong, bỗng thấy trước mặt có một người phụ nữ đang nhìn cô híp mắt cười. Khi thấy rõ mặt người phụ nữ, Trang Nại Nại nheo mắt lại.

Mino đang đi shopping, tình cờ thấy Trang Nại Nại nên đi tới, đúng lúc nghe câu nói vừa rồi của Trang Nại Nại.

Sáu nghìn?

Nếu là trước đây, cô ta cũng sẽ phân vân có nên mua hay không. Nhưng bây giờ cô ta quản lý cả nhà họ Cố nên muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy. Cho nên lúc nghe Trang Nại Nại than, Mino liền nở nụ cười châm chọc: “Chậc chậc, thật là đáng thương mà! Trước kia làm bà Tư, có bộ quần áo nào dưới mười nghìn đâu, thế mà bây giờ lại do dự vì cái áo sáu nghìn. Trang Nại Nại, người ta ai nấy đều càng sống càng tốt, sao cô lại càng sống càng giống một con hề thế? Có phải ngài Tư không cần cô nữa là không có ai cần cô nữa không?”

“Này, cô nói cái gì đấy?” Lâm Hi Nhi nổi giận đứng lên, định tiến lên tay đôi với Mino.

Trang Nại Nại lập tức kéo Lâm Hi Nhi lại. Cô nhíu mày nhìn Mino, đột nhiên nở nụ cười, “Đúng vậy, mọi người đều càng ngày càng tốt, cũng không biết người nào sẽ càng ngày càng xấu đây. Mino, cô đừng có vui quá sớm.”

Mino cười, “Bây giờ tôi là người nhà họ Cố, doanh nghiệp Cố Thị do tôi quản lý. Sao tôi lại không bằng cô nhỉ?”

“Mino, trang phục mùa hè của Cố Thị các cô đã đưa ra thị trường chưa?”

Trang phục mùa hè? Đưa ra thị trường?

Mino nhíu mày, “Cô có ý gì?”

Trang phục mùa hè của Cố Thị bọn họ vừa đưa ra thị trường hôm nay, vì thế cô ta mới đến đây để xem sức mua như thế nào.

Trang Nại Nại đáp: “Tốt nhất là cô tự mình đi xem cửa hàng nhà người ta đang bày bán những màu sắc nào, rồi quay lại giải quyết nguy cơ của công ty, sau đó hẵng đến tìm tôi lên mặt.”

Sắc mặt Mino thay đổi trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.