Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 916: Ai ngủ với ai? (7)



Xem Trang Nại Nại cô là bánh trôi, muốn nặn muốn bóp thế nào thì nặn thì bóp sao?

Trong thời gian gây dựng sự nghiệp, cô đã học được cách che giấu cảm xúc của mình. Vì vậy, dù có tức giận, cô cũng không thể hiện ra ngoài. Cô nhìn Lưu Tâm Thủy, đột nhiên nở nụ cười, “Được. Cô có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”

Mắt Lưu Tâm Thủy sáng lên. Cô ta biết mà, sau khi bị ngài Tư vứt bỏ, người phụ nữ này nghèo xơ xác. Nhìn đi, cô ta chỉ dùng tiền thôi là Trang Nại Nại đã nghe theo cô ta ngay.

Lưu Tâm Thủy kiêu căng ra giá: “Hai trăm nghìn đổi tin tức của cô, thế nào?”

Trang Nại Nại giật mình thốt lên, “Hai trăm nghìn?”

Lưu Tâm Thủy nhíu mày nói, “Cô đừng có mà sư tử ngoạm với tôi, hai trăm nghìn là nhiều rồi.”

Trang Nại Nại cười híp mắt nhìn cô ta, “Đúng vậy, hai trăm nghìn là nhiều rồi. Hai trăm nghìn có thể đổi lấy tin tức của ngài Tư, giúp cô trở thành bà Tư. Thì ra, ở trong lòng cô Lưu, ngài Tư chỉ đáng giá hai trăm nghìn?”

Lưu Tâm Thủy nghẹn họng, “Không phải…”

“Sao lại không phải? Cô đã công khai ra giá rồi mà. Lẽ nào tôi nói không đúng?” Trang Nại Nại xoay người đi, “Hay là chúng ta đến tìm ngài Tư, hỏi giá trị của anh ấy xem sao?”

Lưu Tâm Thủy lập tức kéo Trang Nại Nại lại, “Năm trăm nghìn, không thể nhiều hơn nữa.”

Bởi vì cô ta có vài phần giống Trang Nại Nại, cho nên mới trong một đêm bay lên thành phượng hoàng. Thời gian cô ta ở nhà họ Lưu cũng có để dành được một ít tiền, đề phòng sau này bị vứt bỏ vẫn có tiền phòng thân. Cô ta biết rất rõ, nếu cô ta không thể leo lên được với ngài Tư thì cô ta sẽ không còn chút giá trị nào.

Trang Nại Nại giơ hai ngón tay lắc lư trước mặt cô ta, “Hai triệu.”

Sắc mặt Lưu Tâm Thủy lập tức thay đổi, “Cô đúng là sư tử ngoạm mà! Cô Trang, tôi thật lòng khuyên cô một câu. Cô đã bị ngài Tư vứt bỏ thì đừng có xem trọng mình quá. Dù cô sinh cho ngài Tư hai đứa con trai thì sao chứ? Tôi nghe nói bây giờ cô rất nghèo, có phải là ngài Tư không hề cho cô bất cứ thứ gì hay không? Dạng gia tộc như nhà họ Tư, không phải là loại người như cô có thể mơ tới. Đừng thấy tôi cho thể diện mà không cần, còn mở miệng đòi hai triệu? Đúng là đồ không ra gì!”

Trang Nại Nại nhíu mày, siết chặt tay lại. Từng câu từng chữ của cô ta đâm thẳng vào lòng cô, khiến cô vô cùng tức giận. Nhưng mà nhìn sắc mặt hung hăng của cô ta, cô bỗng bình tĩnh trở lại.

So đo với một con chó điên làm gì chứ?

Trang Nại Nại châm chọc: “Ý cô là ngài Tư không đáng hai triệu?”

Lưu Tâm Thủy sửng sốt, “Tôi không có nói như vậy, tôi…”

Tất cả tài sản của cô ta chỉ có hai triệu, nếu lấy hết… chẳng may chuyện không thành, thì sau này cô ta phải làm sao?

Có lẽ là thấy được sự do dự của Lưu Tâm Thủy, Trang Nại Nại lại chớp mắt nói, “Nếu cô không có tiền thì thôi vậy.”

Lúc Trang Nại Nại đi vòng qua người Lưu Tâm Thủy, cô ta liền kéo cô lại, “Cô… cô đừng được nước làm tới, tôi nói cho cô biết…”

“Nói cho tôi biết cái gì? Nói cho tôi biết cô là một đứa con gái nuôi không có địa vị, không thể quyết định chuyện của khách sạn Royal? Hay là nói cho tôi biết Lưu lão rất xem trọng cô? Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Nếu cô thật sự quan trọng thì lúc nãy Lưu lão sẽ không để yên cho Tư Chính Đình nhục nhã cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.