“Anh Tiết không phải có chuyện quan trọng muốn nói với tôi hay sao?”
Tiết Thiệu Luân dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, thu lại bộ dạng trêu đùa vô lễ kia lại, “Luật sư Chu, tôi phải trịnh trọng nói với cô, anh họ tôi là một người đàn ông tốt, người đàn ông tốt tiêu chuẩn, thành kiến của cô với anh ấy quá lớn, cô như vậy là không đúng.”
Người đàn ông tốt? Người đàn ông tốt tiêu chuẩn? Chu Hải Mạn không kìm được giật giật khóe miệng, bất lực nhìn anh ta một cái.
Sau khi nhận một cái liếc mắt không tin tưởng cộng thêm coi thường ở phía đối diện, Tiết Thiệu Luân có chút chột dạ, bổ sung thêm: “Đương nhiên rồi, ngoài việc đi sớm về muộn ra.”
“Anh họ tôi luôn là một người có lòng cầu tiến, đặc biệt là sau khi kết hôn cùng Trình Phi, càng liều mạng với công việc. Cô cũng biết, một người phụ nữ vẫn bằng lòng theo một người đàn ông trong lúc anh ta không có gì, đem tất cả sự xinh đẹp và thanh xuân của mình đặt lên người đàn ông, cho nên mới liều sống liều chết muốn dùng cuộc sống vật chất tốt nhất báo đáp cô ấy.”
Nói xong câu này, Tiết Thiệu Luân ngẩng đầu lên thăm dò khuôn mặt Chu Hải Mạn tìm ra một chút biến hóa trong cảm xúc của cô, nhưng Chu Hải Mạn vẫn là bộ mặt vô cảm đó, “Tiếp tục-----”
“Rất khó tưởng tượng một người đàn ông đi sớm về muộn sẽ không bị vợ nghi ngờ, nhưng cùng với sự nghiệp phát triển của anh họ tôi, vòng quan hệ của anh ấy, nhưng cuộc xã giao cần thiết càng ngày càng phức tạp càng nhiều lên, mà Trình Phi----nói thế nào nhỉ? Một người phụ nữ không có cảm giác an toàn, đối với người chồng có sự nghiệp thành công ngày càng không hài lòng, luôn nghi thần nghi quỷ cho rằng anh ta nuôi phụ nữ bên ngoài, hai năm trước, tình cảm của hai người bởi vì một người thứ ba không có thật mà trở nên càng tồi tệ.”
“Không có thật?” Nghe tới đây Chu Hải Mạn cau cau mày.
Tiết Thiệu Luân gật gật đầu, suy nghĩ nói những lời còn lại ra như thế nào, “Nếu như thật sự nói có ngoại tình, thì cũng là Trình Phi ra ngoài tìm đàn ông, chứ không phải anh tôi ngoại tình. Rất kinh ngạc? Thì ra biểu cảm của cô cũng không phải đơn điệu----”
Chu Hải Mạn: “= =, đừng chuyển đề tài.”
“Ô, một người đàn ông, một người đàn ông có lòng tự tôn, một người đàn ông có lòng tự tôn yêu người vợ hồng hạnh vượt tường, sau khi bị vợ phản bội, không những không phẫn nộ bóp cổ cô ta đòi li hôn, mà lại cố gắng vãnhồi trái tim cô ấy, nhưng mà---- kết quả cô cũng thấy rồi đó. Trình Phi không những muốn li hôn cùng anh ấy, lại còn đem chiếc mũ ngoại tình đội lên đầu anh tôi, hơn thế sư tử há miệng to, đòi anh tôi một khoản tiền bồi thường li hôn lớn. Anh họ tôi còn tưởng rằngchỉ cần đủ bao dung và nhường nhịn, cô ta sẽ hồi tâm chuyển ý, tôi đã sớm không chịu nổi rồi.”
Chu Hải Mạn dường như cười nhẹ một chút, khóe miệng có chút nhếch lên, “Anh Tiết, lời này anh nói có ý gì?”Trong ấn tượng của cô và sự truyền bá của Chu Vũ Khiết, trên đời này ngoài bố cô Chu Viễn Sơn và đối tượng cô từng yêu thầm ra, không còn một người đàn ông tốt nào nữa, huống hồ lời của lưu manh có độ đáng tin đâu?
“Tôi đã sớm biết Trình Phi sẽ không nói ra sự thật, cô ta cho rằng anh tôi còn tình cảm với cô ta, cô ta liền muốn làm gì thì làm, mà tên ngốc Thẩm Thành Lượng này, bởi vì bản thân mình cùng thể diện của Trình Phi mà cam tâm tình nguyện chịu loại oan ức này. Luật sư Chu, nếu như cô không tin, có thể đi hỏi Trình Phi, hỏi cô ta ngoại tình với ai! Tôi cuối cùng cũng hiểu, cho dù anh tôi có móc tim ra, Trình Phi cũng không ngoái đầu lại, vì loại phụ nữ này, quả thực không cần thiết lãng phí thời gian, anh tôi chưa chết tâm bởi vì anh ấy còn muốn gặp Trình Phi một lần, có gặp mười lần cũng thế!”
“Vì sao anh Thẩm lại che giấu việc vợ anh ấy ngoại tình? Hơn nữa anh ta dã thừa nhận việc mình ngoại tình là sự thật trước mặt tôi, anh Tiết, tôi biết quan hệ giữa anh và anh Thẩm, nhưng nếu như anh thật sự muốn tốt cho anh ta, thì hãy khuyên anh ta, để anh ta li hôn cùng Trình Phi, chứ không phải ở đây vu cáo Trình Phi.”
“Vu cáo cô ta?”Tiết Thiệu Luân dở khóc dở cười, “Luật sư Chu, xem ra cô bị cô ta lay động không nhẹ, tôi còn cho rằng cô là một vị luật sư anh minh đại nghĩa chứ, không ngờ mấy lời nói dối và vài giọt nước mắt của cô ta đã lừa được cô.”
“Hơn nữa, tôi không hi vọng người đàn ông tốt như anh họ tôi bị chà đạp trong tay người phị nữ đó, cho nên mới nói với luật sư Chu những lời anh họ tôi không muốn nói ra, hi vọng luật sư Chu có thể sắp xếp cho anh họ cùng Trình Phi gặp nhau một lần, anh tôi nhất định sẽ chết tâm.”
“Tôi biết Trình Phi không muốn gặp anh ấy,cô biết vì sao không? Bởi vì cô ta không còn mặt mũi gặp anh ấy,cô ta đem hết toàn quyền của vụ li hôn này giao cho cô xử lí, cô không cảm thấy kì lạ sao? Nếu như cô ta không có nửa điểm chột dạ, vì sao lại không dám gặp mặt anh họ tôi?”
Trình Phi trong lúc ủy thác cô tiếp nhận vụ này, quả thực đã nói rất nhiều lời đau lòng, mà cũng rơi rất nhiều nước mắt, mà lúc cô ta kể với Thẩm Thành Lượng, Thẩm Thành Lượng không có chút phản bác, nếu như thật sự như Tiết Thiệu Luân nói, vậy thì tất cả những lời nói lúc đó của Trình Phi không phải là lời nói dối sao? Nước mắtcủa cô ta không phải cũng là lừa người sao? Nếu như cô ta thật sự chỉ lợi dụng sự lương thiện của Thẩm Thành Lượng để giành lấy tự do và tài sản sau khi li hôn, vậy thì cô không phải trở thành đồng bọn của cô ta hay sao?
Nếu thật sự như vậy, cô sao có thể xứng với cái danh luật sư này đây?
“Đây là điều mà anh muốn nói?” Chu Hải Mạn nhấc ống hút nhẹ nhàng quấy nước ép hoa quả trong cốc.
Nói nhiều lời trong thời gian ngắn như vậy, Tiết Thiệu Luân có chút khô họng, liền lấy cốc nước chanh bên cạnh uống một hớp lớn, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt như có tâm tư của cô lướt qua, Tiết Thiệu Luân chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, anh vừa---- uống rồi.
“Đúng, là những điều này.” Tiết Thiệu Luân quay đầu đi, muốn dời tâm mắt khỏi người cô, “Bất cứ một người đàn ông nào cũng không nguyện ý thừa nhận vợ mình ngoại tình, đây là nghi ngờ năng lực và làm tổn thương tự tôn của họ, Thẩm Thành Lượng sở dĩ đem tất cả đổ lên người mình, là không muốn đem mặt mình đi quét đất, nhưng nguyên nhân chủ yếu là anh ấy không muốn Trình Phi phải chịu những lời đồn đại không hay, anh ấy làm tất cả vì người phụ nữ đó, cô ta sẽ mãi mãi không hiểu.”
“Tôi biết rồi, chân tướng rốt cục thế nào, tôi sẽ tìm hiểu từ người đương sự của tôi. Cảm ơn bữa tối hôm nay của anh. Thời gian không còn sớm nữa, tôi xin phép.”
Tiết Thiệu Luân vội vàng đứng dậy theo cô, “Hả? Cô về bây giờ sao?”
Chu Hải Mạn nhìn anh, hỏi: “Anh Tiết, còn chuyện khác sao?”
Người phụ nữ vong ân phụ nghĩa! Anh mời cô ăn một bữa thịt đó! Lúc đó anh chỉ nhìn cô ăn, bản thân vẫn chưa no đây.
“Ha---- Haha, cũng không có chuyện gì.” Tiết Thiệu Luân vò đầu, hình như, anh quả thực không đỡ nổi người phụ nữ này.
Chu Hải Mạn cười vẫy tay với anh, “Thế thì, anh Tiết, tạm biệt.”
“Luật sư Chu-----” Anh gọi cô lại, lại không biết nói gì, phải mất cả nửa ngày, dưới cái nhìn chăm chú của Chu Hải Mạn, anh cuối cùng cũng phun ra một câu, “Cái đó, bây giờ chúng ta là bạn chứ?”
Người ta thường nói, cắn người miệng mềm, Chu Hải Mạn có cảm giác bị cho vào tròng, vì một bữa thịt, cô phải trở thành bạn của tên lưu manh này. Chỉ là, làm bạn với anh ta, có thịt ăn, xem ra như vậy, cô cũng không lỗ, “Hehe, anh Tiết, chúng ta trước đây là kẻ thù sao?”
Tiết Thiệu Luân cười cười, “Vậy thì, bằng hữu, bắt tay đi.”
Chu Hải Mạn nhìn anh một giây, đưa tay ra, “Rất vinh hạnh.”
Tiết Thiệu Luân cười thu tay lại, mặc dù một buổi tối không có tiến triển gì, nhưng cũng nắm được tay cô rồi, ừm, cảm giác như tưởng tượng của anh, da mềm mại trơn bóng, cực phẩm.
Chu Hải Mạn cuối cùng xoay người, đầu cũng không quay lại cứ thế đi ra cửa.
******************
Nhưng lúc cô vừa ngồi vào ghế thắt dây an toàn, có người gõ gõ cửa xe cô, lúc Chu Hải Mạn nhìn thấy khuôn mặt đó qua của sổ, không kìm được nghĩ, anh ta quả là âm hồn không tan.
Tiết Thiệu Luân cười hi hi đối diện với khuôn mặt vô cảm của Chu Hải Mạn nói: “Aiyaa, tôi quên mất mình không lái xe tới, tôi có thể quá giang không?”
Có người mặt dày như thế này sao? Chu Hải Mạn nếu như không biết bàn tính trong lòng anh, cô liền sống uổng hai mươi mấy năm rồi, “Mời lên xe.”
Tiết Thiệu Luân vòng sang một bên, ngồi vào chiếc ghế phụ bên cạnh cô, “Xe này không tồi, rất thích hợp với cô-----”
Chu Hải Mạn thành thục khởi động xe, chạy vào làn xe trong mànđêm, “Đây là xe của cô tôi, tôi chỉ thỉnh thoảng lái mà thôi. Vỗ mông ngựa mà vỗ chân ngựa mất rồi, Tiết Thiệu Luân ngượng ngùng sờ sờ mũi.
“Anh Tiết,bây giờ còn sớm, tôi định đến nhà Trình Phi một chuyến, nếu anh không ngại, có thể đi cùng tôi không?” Chu Hải Mạn quay đầu nhìn anh một cái, nói tiếp: “Có một số chuyện tôi muốn hỏi rõ một chút, nếu như có anh Tiết, thì có thể tiết kiệm không ít phiền phức không cần thiết.”
Nụ cười của Tiết Thiệu Luân còn cứng ở trên mặt, anh nên sớm nghĩ đến, giây phút anh ngồi vào chiếc xe này, trên mặt Chu Hải Mạn lướt qua một nụ cười kì dị không đơn giản, để anh vạch trần “tội danh” của Trình Phi, không hổ danh là luật sư, “Đương nhiên, đương nhiên là được-----haha------”
Chu Hải Mạn hài lòng cười, chiếc xe rẽ vào ngã tư phía trước, Tiết Thiệu Luân nhìn những ánh đèn neon của cảnh sắc ban đêm, trái trim ngày càng nhấp nháy, người phụ nữ này, quả nhiên không đơn giản.
Lúc Tiết Thiệu Luân còn đang oán hận nghĩ mình chuốc phải rắc rối lớn, thì “bịch” một tiếng, chiếc Audi màu đỏ bỗng nhiên dừng lại.