Hello, Tiểu Thư Mặt Than

Chương 49



Editor: Cookie Oh

Tiết Thiệu Luân nhìn thấy Lã Thượng Khôn và Chu Hải Mạn đi chung với nhau thì ngẩn ra, Lã Thượng Khôn liếc mắt nhìn Triển Vũ Đồng đứng bên cạnh Tiết Thiệu Luân, nhìn lại Chu Hải Mạn thì chỉ thấy nụ cười trên mặt cô đã sớm cứng đờ, không khí như vậy, vẻ mặt anh có chút phức tạp khó đoán.

Triển Vũ Đồng dường như có chút đắc ý, kinh ngạc một chút rồi cười rực rỡ, kéo cánh tay Tiết Thiệu Luân lại, nắm thật chặt, chỉ là một hành vi mờ ám này của cô, đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người lên trên người cô, ánh mắt Chu Hải Mạn  nhàn nhạt rơi vào cánh tay nhỏ của cô đang kéo Tiết Thiệu Luân, nhếch môi cười lạnh. Tiết Thiệu Luân giống như bị điện giật, lập tức gạt cái tay đang để trên khuỷu tay anh xuống.

"Bác sĩ Tiết, đã lâu không gặp." Lã Thượng Khôn rõ ràng là một người ngoài cuộc, nên phá vỡ sự trầm mặc giữa mấy người.

Nhìn thái độ lạnh nhạt của Chu Hải Mạn, ánh mắt Tiết Thiệu Luân trong nháy mắt ảm đạm, hơn nữa cô và Lã Thượng Khôn cùng nhau đi từ trong quán ăn ra, bị anh bắt gặp thật khiến cho người ta không thoải mái, vì vậy, anh tràn đầy cảnh giác cùng địch ý với Lã Thượng Khôn, "Anh Lã, đúng là đã lâu không gặp."

Chào nhau mấy câu, Lã Thượng Khôn liền mượn cớ tạm biệt trước, Chu Hải Mạn cố ý nói muốn ngồi xe của anh về, nhưng bị Tiết Thiệu Luân cản lại.

Đuổi Triển Vũ Đồng muốn xem kịch hay đi, Tiết Thiệu Luân gần như là kéo Chu Hải Mạn thẳng một mạch nhét cô vào trong xe.

"Anh ta trở về lúc nào? Tại sao em lại ở cùng anh ta?"

Chu Hải Mạn cảm thấy anh dùng chiêu đánh đòn phủ đầu này thật sự rất được, anh có thể lấy công việc lừa cô, đien§àl3qu€ýdôлn sau đó đi cùng cô gái khác, mà cô chỉ là cùng một người bạn cũ tình cờ gặp nhau rồi ăn chung bữa cơm, anh cần gì để ý như vậy?

"Mạn Mạn ——"dáng vẻ cô trầm mặc khiến anh rất lo lắng, Tiết Thiệu Luân cứ như vậy giằng co với cô một lát, mở miệng hỏi, "Tại sao không nói gì?"

"Nói gì?" Chu Hải Mạn đột nhiên nhếch miệng, cười lạnh lùng, "Nói lí do vì sao em ở cùng với bạn trai cũ? Tiết Thiệu Luân, bây giờ em đi cùng người nào anh cũng để ý sao?"

Bạn trai cũ —— cô cố ý dùng cách xưng hô này kích động anh, Tiết Thiệu Luân cầm tay lái căng thẳng, "Anh đương nhiên để ý rồi, Mạn Mạn, sao em có thể hỏi như vậy? Em biết rõ anh rất quan tâm em."

"Em không biết ——" Chu Hải Mạn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Trước kia, có lẽ là em quá ngây thơ, nhưng bây giờ em thật sự không biết. Anh hỏi em tại sao ở cùng Lã Thượng Khôn, nhưng chính anh đây? Từ chối em để đi cùng Triển Vũ Đồng là có ý gì?"

"Anh ——" Tiết Thiệu Luân muốn giải thích, nhưng lời đến khóe miệng lại không biết nên nói ra như thế nào, chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn cô, vẻ mặt lộ ra sự bất đắc dĩ cùng khổ sở.

"A ——" Chu Hải Mạn sáng tỏ gật đầu, "Không có lý do gì đúng không? Hay là anh phát hiện mình không tìm được lý do thích hợp nào để lừa gạt em? Tiết Thiệu Luân, anh như vậy là có ý gì? Lời ngon tiếng ngọt cũng dùng, thủ đoạn vô lại cũng dùng, bây giờ có được rồi, cho nên không muốn nữa, đúng không? Em nên sớm nghĩ đến, anh là hạng người gì, em còn ngây ngốc bị anh lừa gạt, tin tưởng từng câu từng chữ anh nói, em đáng đời, xui xẻo, vừa bắt đầu lại gặp phải một tên cao thủ lừa đảo như anh!"

Cô càng nói càng kích động, cuối cùng giọng nói cũng nghẹn ngào, không phải không đau lòng, cô có kiên cường thế nào, cũng chỉ là một người phụ nữ, đối mặt với người đàn ông lừa gạt mình, cô lý trí, bĩnh tĩnh nữa cũng không thể ngăn cản trái tim lạnh băng rạn nứt.

"Mạn Mạn, không phải như em nghĩ!" Anh nhíu chặt mày, muốn giải thích, nhưng anh không biết phải nói ra thế nào, khi Tương Ngọc Phân thở dài nói cho anh biết chuyện bà đang lo lắng, khi anh gần như nổi điên xông về phòng hồ sơ, khi anh đối mặt với sự thật này, việc anh có thể làm chỉ là trốn tránh, trốn tránh, không ngừng trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi sự đau lòng của cô.

"Không phải như em nghĩ? Vậy là thế nào?" Chu Hải Mạn rốt cuộc không khống chế được cảm xúc chất chứa ở đáy lòng mấy ngày qua, sự lo lắng, thất vọng cùng suy đoán không khống chế được giống như nước vỡ đê, sau khi phá những chướng ngại nặng nề, chỉ muốn tìm được một cánh cửa thoát ra, "Tiết Thiệu Luân, anh nói cho em biết, rốt cuộc là như thế nào?"

Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn khiến cô tuyệt vọng, "Trả lời không được   đúng không? Được, nếu như vậy, hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng."

"Tiết Thiệu Luân, em không biết rốt cuộc do em quá ngu ngốc, hay là anh diễn  quá tốt, thời gian dài như vậy, em vẫn cảm thấy anh yêu em, em cho rằng trái tim sẽ không gạt người, nhưng bây giờ em mới biết, trái tim si mê mất phương hướng cũng sẽ gạt người."

"Em với anh không giống nhau, em đối với chuyện tình cảm một chữ cũng không biết, cho nên em hi vọng người yêu của em có thể thẳng thắn gặp em, không lừa gạt em, bởi vì mùi vị bị lừa gạt thật sự rất khó chịu. Hơn nữa, em không muốn chơi loại trò chơi đoán tới đoán lui này, việc này khiến em cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, nhưng Tiết Thiệu Luân, bây giờ anh xoay em một vong như vậy, em đột nhiên cảm thấy anh cách em càng ngày càng xa, em cảm thấy rất lo lắng, anh có biết hay không, lòng của em rất đau?"

"Anh nói Triển Vũ Đồng chỉ là bạn thân của anh, anh chỉ coi cô ấy là em gái i, được, em tin anh. Nhưng em ngu ngốc tin tưởng đổi lại được cái gì? Là sự lừa gạt của anh!"

"Em muốn dẫn anh về nhà gặp cha mẹ em chẳng lẽ sai sao? Mẹ vẫn luôn hi vọng em có bạn trai, bà vì em lo nghĩ chuyện này bao nhiêu năm? Em chỉ muốn cho bà vui mừng, nhưng anh thì sao? Từ chối bao nhiêu lần? Em muốn bỏ qua, tiếp tục với anh, bây giờ anh đổi ý đúng không?"

"Anh đã đổi ý thì nói cho em biết! Xem em như kẻ ngu bị anh lừa gạt, anh rất vui sao?"

"Em rất mệt mỏi, Tiết Thiệu Luân, chỉ là lừa gạt đơn giản như vậy cũng đã khiến cho e bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, em không biết còn có thể tiếp tục bao lâu nữa, em còn muốn trải qua việc gì, điw`ndà$nglêqu/ýd+on cùng mấy người phụ nữ lục đục đấu đá, loại tình cảm như vậy không phải là điều em muốn, anh hiểu không?"

"Hải Mạn ——" Trong lòng Tiết Thiệu Luân còn thầm lặng khổ sở hơn Chu Hải Mạn, "Không phải như em nghĩ, thật sự không phải như em nghĩ, người anh yêu chỉ có một mình em, tin tưởng anh, được không?"

"Được, vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì?" Chu Hải Mạn dùng thái độ quật cường nhìn anh, "Rốt cuộc anh và Triển Vũ Đồng có quan hệ gì?"

Lại là trầm mặc, một Tiết Thiệu Luân luôn nói nhiều đến mức khiến người ta giậm chân cũng sẽ có lúc cứng họng nói không ra lời?

Chu Hải Mạn chỉ cảm thấy một loại bi thương bao phủ toàn thân cô, tại sao rõ ràng chỉ đơn giản như vậy, quay đầu lại vẫn phải đối mặt với cục diện phức tạp thế này? Tại sao rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng mà lại như cách cả chân trời góc biển xa xôi? Một người như vậy, dắt tay nhau đi một đoạn đường cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cô có lòng tin tiếp tục cả đời như vậy không?

"Lại là không có lời nào để nói?" Chu Hải Mạn cười nhìn anh, giọt nước mắt bi thương khiến Tiết Thiệu Luân đau nhói, "Em đã cố gắng, em rất mệt mỏi, cứ như vậy được rồi, Tiết Thiệu Luân, chúng ta chia tay thôi."

Quả nhiên là chỉ có đại luật sư sấm rền gió cuốn như cô mới có thể trong khoảng thời gian ngắn ra quyết định này, Tiết Thiệu Luân kinh sợ nhìn cô, không dám tin lại cực kỳ rối rắm, "Em nói gì?"

"Chia tay, chúng ta chia tay ——" Chu Hải Mạn khẽ ngẩng đầu lên, muốn cho nước mắt chảy trở về, "Anh không phải là thích mập mờ sao? Không phải thích trò chơi đoán tới đoán lui như vậy sao? Em không muốn chơi, anh đi tìm người khác đi."

Tiết Thiệu Luân cứ như vậy nhìn cặp mắt ửng đỏ của Chu Hải Mạn, rất lâu cũng không nói ra lời, sao anh lại quên mất, đằng sau tinh thần quật cường của cô là sự nhạy cảm vô cùng, anh đã từng thề, từng hứa với cô, hôm nay lại làm tổn thương cô như vậy.

Anh nhất thời hoảng sợ, không biết lựa lời nói: "Có phải vì Lã Thượng Khôn không? Lần này anh ta trở về là vì em sao? Anh ta đã nói gì với em?"

Chu Hải Mạn không khỏi cười khẽ một tiếng, "Tiết Thiệu Luân, anh cho rằng tất cả mọi người đều thích mập mờ không rõ như anh sao? Đừng nghĩ ai cũng muốn không chịu nổi như vậy, em và Lã Thượng Khôn chỉ là bạn bè bình thường, bây giờ là vậy, về sau cũng thế. Cho dù anh có tin hay không, em không thẹn với lương tâm, nhưng anh có thể sao? Kẹp ở giữa hai người phụ nữ, anh không mệt mỏi sao?"

"Cho dù anh không mệt mỏi, em cũng mệt, em đi đây, hẹn gặp lại." Nói xong liền muốn đẩy cửa đi ra ngoài.

"Mạn Mạn ——" Tiết Thiệu Luân kéo cánh tay Chu Hải Mạn lại, sức lực rất lớn, giống như sợ mất đi cái gì, "Đửng đi ——"

"Anh còn lời gì để nói sao?" Gương mặt Chu Hải Mạn lạnh lùng, đáy lòng dâng lên nỗi bi ai như chôn vùi cô, cô cũng không biết sau khi rời đi sẽ đi đâu, thế nhưng thời khắc này ở cùng không gian với anh cô càng cảm thấy khó chịu.

"Mạn Mạn, em nói đúng, là anh suy tính không chu đáo." Tiết Thiệu Luân đột nhiên cười với cô, thái độ dịu dàng như trước đây, Chu Hải Mạn trong nháy mắt hoảng hốt, cô thật sự rất sợ lại bị dáng vẻ dịu dàng này của anh lừa gạt, anh đã từng đối tốt với cô như vậy, tốt đến mức cô cho rằng toàn thế giới đều hạnh phúc cùng cô, nhưng anh lại khiến cô lo lắng, sợ sệt như đứa bé lạc đường bất lực, khủng hoảng.

"Anh đồng ý chuyện của em, nên lập tức thực hiện. Đồng ý cùng em về nhà thăm cô chú, nhưng lại trì hoãn nhiều lần, anh cho rằng chỉ cần hai chúng ta ở cùng nhau, khi nào đi thăm cô chú đều được. Nhưng anh quên mất, cô chú rất lo lắng cho hạnh phúc của em, em muốn cho họ yên tâm, đặt phần tin tưởng này lên tay của anh, anh lại phụ lòng em, thật xin lỗi, Mạn Mạn. Sao anh lại quên mất, Mạn Mạn nhà chúng ta là một người con gái rất hiếu thuận?"

"Về phần anh và Triển Vũ Đồng, tuyệt đối không giống như em nghĩ, ở trong mắt anh cô ấy chỉ là em gái. Anh không phủ nhận tình cảm cô ấy đối với anh không đơn thuần, anh cũng thừa nhận trước khi quen em đã cố ý tiếp cận cô ấy. Nhưng Mạn Mạn, em phải tin tưởng anh, đi$wnda%nle@equy#sđô*n cũng muốn em tin tưởng chính mình, từ sau khi thích em, anh không có bất cứ ý nghĩ gì đối với bất cứ người phụ nữ nào khác. Hôm nay gạt em đi gặp Triển Vũ Đồng chính là sợ em sẽ hiểu lầm, sẽ suy nghĩ lung tung, cho nên anh đi cùng với cô ấy là có chút chuyện cần nói, tuyệt đối không phải như em nghĩ."

"Tiết Thiệu Luân, anh không nên như vậy, nếu như mỗi lần chúng ta đều muốn dùng phương thức này nói chuyện, ở chung một chỗ cũng không có gì nghĩa gì, em......"

"Mạn Mạn, tin tưởng anh, tin tưởng anh lần này được không? Anh bảo đảm về sau bất luận gặp phải chuyện gì nhất định sẽ không để một mình em đoán mò, khiến em cảm thấy lo lắng."

Chu Hải Mạn kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông này luôn có thể dễ dàng chi phối tâm trạng của cô như vậy, Lã Thượng Khôn nói đây mới là tình yêu thật sự, năm đó khi bọn họ ở bên nhau, đối với Lã Thượng Khôn, cô như người đứng xem, không đau khổ không vui. Bởi vì sẽ vì anh bất an, vì anh hoảng hốt, vì anh lo lắng, cho nên mới là chân chính thích.

"Ngày mai, ngày mai anh với em về thăm cô chú được không?" Tiết Thiệu Luân vươn tay xoa mặt cô, đây là lần đầu tiên trên mặt người phụ nữ này chảy đầy nước mắt.

Khi anh nói câu này rõ ràng hạ quyết tâm rất lớn, giống như ra một quyết định rất quan trọng, Chu Hải Mạn bị dáng vẻ nghiêm túc của anh mê hoặc, cuối cùng dùng một tia lý trí còn xót lại ngập ngừng nói: "Tiết Thiệu Luân, bây giờ anh còn ý gì? Em đã không muốn nữa......"

"Ngày mai anh về nhà em với em." Không để cô hoài nghi hay phản bác, Tiết Thiệu Luân nhìn cô, kiên định nói.

Chu Hải Mạn đột nhiên đau xót, "Oa ——" khóc lên một tiếng, mấy ngày này kiềm chế lo lắng với tình yêu mù mịt, với người yêu không đề phòng hóa thành nước mắt như vỡ đê chảy xuống.

Cô khóc như đứa trẻ con, anh đã sớm biết cô thật ra thuần túy như đứa bé, dùng sức ôm cô vào trong lòng, Tiết Thiệu Luân mềm giọng an ủi: "Mạn Mạn ngoan, đừng khóc —— đều tại anh, về sau sẽ không bao giờ chọc Mạn Mạn của chúng ta đau lòng nữa." Nhưng đáy lòng không xác định giống như chất độc ăn mòn máu thịt của anh, anh càng ôm chặt cô, thì càng đau dữ dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.